Chương 32: (Vô Đề)

Hồi Xuân Tử có phần kinh ngạc trước sự điềm tĩnh của Lâm Phù Phong, do dự một lát rồi vẫn nói:

"Lão đạo tuy không thể cứu tông chủ, nhưng biết có một người… chắc chắn giải được độc của Câu Tương. Có điều… người ấy đã mang cả tộc ẩn thế, trăm năm nay không ai biết họ ở đâu."

Hàng mi dài của Lâm Phù Phong khẽ run, ngón tay co lại, bỗng cất giọng:

"Người đạo trưởng nhắc đến… có phải là Y tiên Trạch Lan của Thần Nông Cốc?"

Hồi Xuân Tử sửng sốt, rồi đáp: Chính là người ấy.

"Thần Nông nhất tộc, xứng danh là thần. Trên đời này, không có loại độc nào mà người Thần Nông không thể giải. Nếu tìm được Y tiên Trạch Lan, nhất định có thể hóa giải độc cho Kiếm Thần."

Lạc Thủy Vi như nhìn thấy được hy vọng, vội lau nước mắt bằng tay áo, định chạy ngay ra ngoài:

"Vi Nhi lập tức đi tìm Trạch Lan Y tiên!"

"Ngươi định đi đâu tìm?" – Hồi Xuân Tử lên tiếng ngăn lại.

Ông cười lạnh:

"Biết bao người trong thiên hạ muốn tìm Thần Nông Cốc, mà cả trăm năm nay có ai tìm được chưa? Ngươi biết đi đâu mà tìm?"

Quả thật Lạc Thủy Vi đã thiếu suy nghĩ, nhất thời chỉ biết nhìn về phía Lâm Phù Phong trong tuyệt vọng. Thế nhưng Lâm Phù Phong chỉ lặng im cúi đầu, dáng vẻ trầm lặng lạnh lẽo ấy tựa như đã mặc nhiên chấp nhận lời Hồi Xuân Tử.

Chỉ có Đại trưởng lão, khi nghe ba chữ Thần Nông Cốc, sắc mặt khẽ biến, liếc nhìn Lâm Phù Phong, trong mắt vụt qua một tia kinh hỉ.

Sư phụ… – khi Lạc Thủy Vi cất giọng nhẹ nhàng gọi Lâm Phù Phong, Đại trưởng lão ho khan một tiếng rồi gõ gậy xuống đất:

"Được rồi, các người lui ra hết đi, đừng quấy rầy sư phụ các ngươi nghỉ ngơi."

Nhưng mà…

Lạc Thủy Vi còn định nói thêm điều gì đó thì bị Đại trưởng lão mất kiên nhẫn ngắt lời:

"Lời của lão phu… không có tác dụng nữa sao?"

Đại trưởng lão là người có quyền lực lớn nhất trong tông môn chỉ sau tông chủ. Vì bối phận cao, ngay cả Lâm Phù Phong đôi khi cũng phải nhường ba phần. Ông lão này tính tình cổ quái, chưa từng có sắc mặt tốt với ai, mỗi lần gặp Lạc Thủy Vi đều trưng ra khuôn mặt lạnh tanh.

Nay Lâm Phù Phong lại vì nàng mà bị thương, thái độ đối với nàng càng thêm gay gắt, ánh mắt nhìn nàng như tẩm độc.

Tai họa! – Khi Phong Khởi kéo Lạc Thủy Vi ra khỏi cửa, nàng nghe thấy Đại trưởng lão khẽ mắng một câu.

Lạc Thủy Vi cắn môi, vừa bước ra khỏi phòng liền bắt gặp Lâm Táp Táp đang khoanh tay đứng nghiêng người dựa vào cửa ngoài.

Nàng ấy chưa từng bước vào điện, cứ thế dựa ở bên ngoài chờ mấy canh giờ, hàng mi rủ xuống, thần sắc mơ hồ, chẳng rõ bi thương hay tức giận.

Sư muội. – Lạc Thủy Vi khựng lại, bước tới gần Lâm Táp Táp.

Vì Lâm Phù Phong trúng độc, đôi mắt nàng vẫn còn sưng đỏ, nước mắt chưa khô, cả người mang vẻ yếu đuối dễ vỡ khiến người ta xót xa. Trái lại, Lâm Táp Táp váy áo chỉnh tề, gương mặt sạch sẽ, dáng vẻ bình tĩnh không chút yếu đuối, như thể chuyện sống chết của Lâm Phù Phong chẳng liên quan gì đến nàng.

So sánh như thế, người ta càng cảm thấy nàng vô tình đến lạnh lẽo, thậm chí kỳ quái.

Lâm Táp Táp không chủ động tìm nàng, thì nàng lại tự đến trêu chọc trước, ra vẻ ăn năn hối lỗi:

"Sư muội, xin lỗi… tất cả là do ta không tốt, là… là ta đã hại sư phụ."

Lâm Táp Táp lúc này chẳng có tâm trạng xem nàng ta diễn trò, lạnh lùng ném cho nàng ta một chữ: Cút.

Nhưng Lạc Thủy Vi không chịu đi, vẫn đứng đó khóc lóc trước mặt Lâm Táp Táp, vừa khóc vừa mơ hồ tự trách:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!