Nếu hắn không thể thoát ra, vậy thì triệu hồi ma giới tới đón. Nghiệp Sát bấm tay kết ấn, đánh thẳng về phía không trung của Vân Ẩn Tông, giọng âm trầm vang vọng:
"Câu Tương, nô lệ của ta, còn không mau tới nghênh đón!"
Vù——
Ma khí cuồn cuộn tuôn trào ra ngoài Vân Ẩn Tông.
Khi nghe rõ cái tên Nghiệp Sát gọi ra, Lâm Táp Táp lập tức rùng mình, hít một hơi lạnh. Cùng lúc đó, bên tai vang lên tiếng chuông lanh lảnh — đinh——
[Cốt truyện sắp trở lại quỹ đạo chính, phản diện xin hãy hoàn thành tốt nhiệm vụ, ngăn cản nam nữ chính đến với nhau.]
[Nhắc nhở:
Xin đừng làm sụp đổ cốt truyện.]
Nói cách khác, cốt truyện chính đã bắt đầu, nam chính mà chết rồi thì mạch truyện tiếp theo làm sao mà diễn tiếp được? Nếu cốt truyện sụp đổ thì chính nàng cũng tiêu đời!
Hóa ra mọi suy đoán và kế hoạch trước đây của nàng đều sai cả rồi, Lâm Táp Táp giận đến mức gào lên:
"Sao không nói sớm hả?!"
Giờ thì Hạ Lan Lăng bị nàng hành đến chỉ còn cái vỏ, lúc này mới tới cảnh báo thì nàng còn làm được gì nữa?
Thư linh chẳng trả lời, chỉ lắc lư cái chuông bên tai nàng, phát ra tiếng cảnh báo vô cảm:
[Cảnh báo sụp đổ cốt truyện, cảnh báo sụp đổ cốt truyện——]
[Phản diện xin hãy hành động theo cốt truyện, đừng phá hỏng nó.]
Lâm Táp Táp bị tiếng chuông làm cho phát điên, bất đắc dĩ, nàng bay người nhào thẳng về phía Nghiệp Sát. Nhớ lại thuật tăng cường phong ấn mà Hạ Lan Lăng dùng khi nãy, nàng lập tức lật tay bấm quyết, dốc toàn lực truyền linh lực vào ấn ký, vừa làm vừa hét lớn:
"Hạ Lan Lăng, mau tỉnh lại! Nếu huynh không tỉnh, chúng ta tiêu thật rồi đó!"
Nàng đang đánh cược một phen, chỉ có thể tranh thủ vài hơi thở ngắn ngủi cho Hạ Lan Lăng.
May mà Hạ Lan Lăng không phải hạng tầm thường, hắn lập tức chớp lấy cơ hội bắt đầu đoạt lại quyền kiểm soát cơ thể.
Nghiệp Sát gào thét trong thân thể hắn, điều khiển ngón tay của Hạ Lan Lăng định đâm vào mắt Lâm Táp Táp, giọng độc ác:
"Ta muốn xé xác ngươi——"
Ngay giây tiếp theo, đôi mắt đen kịt ấy khôi phục một chút tỉnh táo, bàn tay đột nhiên xoay ngược, đầu ngón tay đâm thẳng vào tim mình.
Hạ Lan Lăng lạnh giọng:
"Chắc ngươi không có cơ hội đó đâu."
Quả nhiên là một kẻ dám mưu đồ luyện hóa thuần ma, Hạ Lan Lăng ra tay với chính mình cũng không chút nương tay.
Để giành lại quyền chủ động trong thân thể, hắn không chút do dự mà đâm vào tim, không chỉ tổn thương Nghiệp Sát mà còn khiến bản thân đau thấu tâm can, nhờ đó mới hoàn toàn tỉnh táo lại, thu toàn bộ ma khí đang phát tán về cơ thể.
Hạ, Hạ Lan Lăng?
Nhìn hắn một lần nữa bị ma khí bao phủ, Lâm Táp Táp thử gọi một tiếng.
Ma khí xung quanh hắn càng lúc càng mờ dần, cuối cùng hoàn toàn bị hắn hấp thu. Hạ Lan Lăng cụp mi mắt, làn da trắng bệch như tờ giấy. Khi nghe thấy tiếng Lâm Táp Táp, hắn chậm rãi ngẩng mặt lên, giữa mi tâm vẫn còn ấn ký đỏ rực, lấp lóe ánh sáng yếu ớt.
Đối diện ánh mắt lo lắng của Lâm Táp Táp, hàng mi dài của Hạ Lan Lăng chớp lên rất chậm, rồi đột nhiên dùng ngón tay dính máu của mình chạm vào gương mặt nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!