……
Chiêu Thánh Cung đã để mắt tới Quy Táp Tông.
Dẫu đã trăm năm trôi qua, song không ít người vẫn nhớ đến hôn lễ năm xưa còn dang dở. Ai ai cũng rõ, Chiêu Thánh Cung cùng Vân Ẩn Tông kết oán, cho dẫu nay Vân Ẩn Tông đã bị diệt, đổi danh thành Quy Táp Tông, thì Tông chủ Lâm Táp Táp vẫn luôn hận thấu xương vị Lăng Dương Thiếu quân .
Bảo rằng Hạ Lan Lăng đang ẩn thân trong Quy Táp Tông? Ai mà tin cho nổi?
Chẳng những giới tu chân sinh nghi, mà ngay cả các đệ tử trong tông cũng nửa tin nửa ngờ—cho đến khi tận mắt thấy một nam tử áo trắng từ phòng Tông chủ bước ra.
Dung nhan như họa, khí độ bất phàm, đặc biệt là ấn ký đỏ sẫm nơi mi tâm, vừa trông liền biết là ai.
——!!!
Thì ra nam tử ba ngày ba đêm cùng Tông chủ song tu, chẳng phải ai khác, chính là Lăng Dương Thiếu quân !
Khi bên ngoài còn đang e ngại thân phận ma đầu đại nghịch bất đạo của Hạ Lan Lăng, thì trong mắt các đệ tử Quy Táp Tông, điều đáng chú ý lại là… song tu.
Kẻ thông minh đã lần theo manh mối, tra lại chuyện xưa, lại càng cảm thấy sự chia lìa năm ấy có phần bất thường. Đợi đến khi hay tin người hằng năm thả pháo hoa cho Tông chủ chẳng phải Phong Khởi, mà chính là Hạ Lan Lăng, thì mọi suy đoán liền thành sự thực.
Vậy nên, khi Lâm Văn Ngạn hạ lệnh bảo đệ tử tạm rời tông môn để tránh họa, không một ai chịu rời bước.
Có người lớn tiếng phản bác:
"Tránh họa ư? Chúng ta phải tránh thứ họa gì?"
Lâm Văn Ngạn mỏi mệt đáp:
"Các ngươi đều đã biết, Lăng Dương Thiếu quân hiện đang ở trong tông. Không lâu nữa, Quy Táp Tông sẽ trở thành mục tiêu của cả tu chân giới, một trận đại chiến là điều không thể tránh khỏi."
Có kẻ hô lớn:
"Đã là chiến, chúng ta sao có thể rời đi lúc này? Chúng ta không đi!"
Đúng vậy, không đi!
Lâm Văn Ngạn nhức cả đầu, lớn tiếng quát:
"Chớ hồ đồ! Quy Táp Tông nay đối địch với cả tu chân giới, chẳng lẽ các ngươi muốn đem tính mạng ra đùa giỡn sao?!"
Đám đông thoáng trầm mặc, người nọ nhìn người kia, bỗng có kẻ lên tiếng hỏi:
"Lâm phó tông, chẳng lẽ… chúng ta không phải là đệ tử Quy Táp Tông sao?"
Nếu chẳng phải, thì trăm năm qua bọn họ tu hành nơi này tính là gì? Nếu quả là đệ tử, cớ sao trong lúc nguy nan lại bị ép phải rời khỏi tông môn?
Lại có người tiếp lời:
"Nếu tại hạ nhớ không lầm, trong tông quy có một điều rằng:"Vinh cùng hưởng, nhục cùng chịu; một người gặp nạn, toàn tông tương trợ.
"Lẽ nào tông quy xưa nay đều là lời gạt người sao?"
Lâm Táp Táp sớm đoán đám đệ tử chẳng dễ thuyết phục. Thấy Lâm Văn Ngạn bị hỏi đến á khẩu, nàng chỉ khẽ lắc đầu, thong thả bước ra, cất giọng ôn hòa:
"Chư vị đều là đệ tử Quy Táp Tông, điều ấy không sai, tông quy cũng chẳng hề là giả. Nhưng lần này, là tư oán của ta, không thể để các ngươi vì ta mà bị liên lụy."
Không rõ cớ làm sao, lại có một vị đệ tử bật cười thành tiếng.
Lâm Táp Táp thoáng sững người, nghi hoặc hỏi: Ngươi cười gì chứ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!