Chương 17: Sụp văn 0,06%

Phong Khởi.

Trong hỗn loạn, một giọng nói trong trẻo và bình thản đột nhiên vang lên, như xé toạc không khí.

Năm ngón tay Hạ Lan Lăng trắng trẻo thon dài, khớp xương rõ ràng, hơi dùng lực giữ chặt lấy cánh tay Phong Khởi, nói: Ta bảo, buông tay.

Trông y không dùng nhiều sức, nhưng lại khiến cánh tay Phong Khởi tê rần đau nhức, ngay lập tức mất đi sức lực.

Khi tay hắn thả lỏng xuống, Hạ Lan Lăng lập tức vươn tay kéo Lâm Táp Táp vào lòng, một tay ngăn lại bàn tay đang lao đến của Phong Khởi.

Bắt lấy hắn mau!

"Tiểu sư đệ, đừng điên nữa, nàng ấy là đại tiểu thư của Vân Ẩn Tông đấy." Mọi người lúc này cũng đã kịp phản ứng, người thì giữ tay, người thì ôm eo, một nhóm người ra sức kiềm chế Phong Khởi, sợ hắn lại lao tới làm hại Lâm Táp Táp.

Lâm Táp Táp cảm thấy như mình vừa rơi xuống vực một lần nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nàng ôm cổ ho dữ dội, dựa vào Hạ Lan Lăng mà thở hổn hển.

Lúc ra khỏi cửa, nàng ăn diện tinh xảo bao nhiêu, thì giờ lại chật vật bấy nhiêu. Trâm ngọc rơi đầy đất, búi tóc rối tung, phần lớn tóc dài đã bung xuống.

Lâm Táp Táp biết lúc này mình chắc chắn không còn đẹp nữa, nhưng nàng cũng chẳng quan tâm nữa, thẳng tay gỡ luôn trâm, để mặc tóc dài xõa xuống như suối, vài lọn rối dính bên má.

Trông thật thê thảm… nhưng khí thế thì không thể thua.

Là một người cực kỳ yêu cái đẹp, từ nhỏ Lâm Táp Táp đã quen với sự hoàn mỹ. Ngay cả cha nàng cũng chưa từng thấy nàng trong bộ dạng tóc tai rối tung, y phục xộc xệch như thế. Vậy mà hôm nay không chỉ có người nhìn thấy, mà còn là bị một đám người vây xem.

Gạt tay Hạ Lan Lăng đang đỡ lấy mình ra, nàng đứng thẳng dậy, kéo lại cổ áo, mái tóc dài ngang eo xõa xuống mang theo hương thơm nhàn nhạt thoảng qua.

nàng đứng thẳng lưng, đơn thân đối diện với Phong Khởi đang bị đám người vây khống chế. Đôi môi hơi mở, nhẹ nhàng nhả ra ba chữ: Đồ nghiệt chủng.

Dù mẫu thân nàng không cần nàng nữa, thì nàng vẫn là con gái của tông chủ Vân Ẩn Tông, xuất thân cao quý, thân thế trong sạch, đường đường chính chính mà sống.

Còn hắn Phong Khởi là cái thá gì?

Hai chữ nghiệt chủng thốt ra, lập tức kéo Phong Khởi trở về ký ức thời còn ở Phong gia – khi hắn chỉ là một kẻ thấp hèn, yếu đuối, ai cũng có thể chà đạp mắng nhiếc.

Thậm chí đến cả mẹ hắn, mỗi lần say rượu cũng từng bóp cổ hắn, cười mà mắng:

"Đứa nghiệt chủng không ai cần như ngươi, sống làm gì nữa?"

Ngươi vừa nói gì? – Phong Khởi như chìm hẳn vào bóng tối, không phân biệt nổi mình đang ở Phong gia hay ở Vân Ẩn Tông.

Lâm Táp Táp như không nhận ra nguy hiểm đang kề cận, nghiêng đầu, nở nụ cười hồn nhiên nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng mà rõ ràng từng từ:

"Ta nói, ngươi là đồ nghiệt chủng không ai cần."

Ta giết ngươi! – Phong Khởi một lần nữa mất kiểm soát, gần như muốn xé xác nàng ra.

Thấy hắn kích động đến điên cuồng, Lâm Táp Táp lại bật cười khúc khích. Dù tóc tai rối loạn, nàng vẫn đẹp rạng ngời. Giờ phút này, nụ cười trên môi nàng mang theo chút điên loạn, đôi mắt sáng rực, so với ngày thường còn mê người hơn. Đẹp một cách nguy hiểm.

Điên rồi, thật sự điên hết cả rồi.

"Đại tiểu thư, cầu xin người đừng nói nữa!"

"Người mau rời khỏi đây đi! Chúng ta sắp không giữ nổi hắn rồi!" – Bao nhiêu người mà không đè nổi một mình Phong Khởi, chẳng rõ là do họ quá vô dụng, hay là hắn thật sự quá đáng sợ.

Anh hùng không chịu thiệt trước mắt, Lâm Táp Táp biết rõ nếu lại bị Phong Khởi bắt được, nàng thật sự sẽ chết dưới tay hắn.

Nhưng mà… rút lui như vậy thì thật không cam tâm chút nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!