Chương 12: (Vô Đề)

Biết nhau mười năm, đây là lần đầu tiên Lâm Táp Táp đến chỗ ở của Hạ Lan Lăng. Bước vào viện rộng, tai vang lên tiếng kiếm ngân rung động, thứ nàng thấy chỉ là tàn ảnh áo trắng lướt qua.

Hắn đang luyện kiếm.

Là đại đệ tử của kiếm thần, kiếm pháp của Hạ Lan Lăng thường được người ta ca tụng. Lâm Táp Táp từng nghe rất nhiều, nhưng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến. Giờ được thấy tận nơi, Lâm Táp Táp rùng mình, kiếm khí ngút trời khiến nàng vừa run sợ vừa phấn khích.

Như thể một con rồng bạc đang tung hoành nơi chín tầng mây, rồi đột nhiên lao thẳng xuống mặt đất, hướng thẳng về phía nàng. Nàng nghe được tiếng rồng ngâm du dương, cơn gió lốc cuốn tới khiến nàng vô thức nhắm mắt.

Lâm sư muội?

Một giọng nam trầm thấp bất ngờ vang lên sau lưng.

Lâm Táp Táp mở mắt, quay đầu lại — con rồng bạc đã cuộn quanh phía sau Hạ Lan Lăng, nam nhân vẫn trong bộ y phục trắng muốt như ngàn năm không đổi.

Vì luyện kiếm nên hắn cởi bỏ ngoại bào, chiếc áo dài tay hẹp viền tay bằng kim tuyến bung ra vài khuy, trên vai thêu họa tiết to cỡ lòng bàn tay, khí chất cao quý. Kỳ lạ là hôm nay trang phục hắn và nàng lại cực kỳ ăn ý.

Cái kia là?

Lâm Táp Táp đưa mắt nhìn con rồng bạc sau lưng hắn.

Hạ Lan Lăng khẽ nâng cổ tay, rồng bạc biến mất, hóa thành một thanh kiếm tuyết trắng:

"Mẫn Thiên, kiếm của ta."

Quá bá đạo, cả hình dáng lẫn tên kiếm đều khí thế ngút trời.

Hạ Lan Lăng thu kiếm lại, thấy Lâm Táp Táp vẫn đang nhìn mình chăm chú, hắn cất bước đi vào trong viện,

"Sư muội hôm nay sao lại đến tìm ta?"

Rõ ràng hôm qua Lâm Táp Táp vừa tỏ tình thất bại, vậy mà hôm nay gặp lại, cả hai không hề có cảm giác gượng gạo hay khó xử.

Lâm Táp Táp theo hắn đi vào trong, tay xách theo mấy túi nhân sâm thượng hạng,

"Ta đến cảm ơn Lăng ca ca đã cứu mạng."

Dù nàng ngã xuống vực cũng có phần của hắn, nhưng chính hắn là người tìm thấy nàng, còn cho nàng đan dược tẩy tủy bảo toàn tính mạng.

Mấy hộp nhân sâm cực phẩm này vốn là quà Lâm Táp Táp chuẩn bị để hiếu kính cha, nhưng hiện Lâm Phù Phong đang bế quan, nên nàng mang chúng đến tặng Hạ Lan Lăng,

"Nghe Sở Ưu nói, việc truyền linh lực rất hao tổn tinh thần. Huynh nhớ bồi bổ nhiều vào, đừng để cơ thể bị rút kiệt nha."

Hạ Lan Lăng liếc nàng một cái, khóe môi khẽ nhếch, cất lời chậm rãi: Thật là... đa tạ.

"Không cần cảm ơn, đây là việc ta nên làm mà."

Hạ Lan Lăng luyện kiếm hao tổn linh lực cực lớn, hôm nay lại luyện dữ dội, tóc hắn hơi rối, mồ hôi rịn ướt thái dương rồi trượt xuống theo đường xương hàm, thấm vào cổ áo. Môi hắn đỏ rực nổi bật, ánh lên sắc lạnh.

Cảm thấy cơ thể dính dấp khó chịu, hắn niệm một chú thanh tẩy, tay kéo lơi cổ áo, rồi nhìn sang Lâm Táp Táp, nói:

"Đã đến rồi thì để ta truyền linh lực hôm nay cho muội luôn."

Nhưng hắn cần đi tắm thay đồ trước, nên bảo Lâm Táp Táp vào phòng chờ một lát.

Rõ ràng có khuôn mặt thần tiên lạnh lùng như thoát tục, nhưng từ cách ăn mặc đến nơi ở, Hạ Lan Lăng đều toát lên sự xa hoa cao quý. Vừa bước vào phòng, Lâm Táp Táp đã bị chiếc bình phong thêu cá chép hoa lệ thu hút — linh lực chú vào khiến cá trên mặt bình phong như đang thật sự bơi lội.

Đúng là biết hưởng thụ thật đấy.

nàng còn chưa ngắm kỹ thì Hạ Lan Lăng đã quay lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!