Chương 11: (Vô Đề)

Lâm Táp Táp tỏ vẻ khó hiểu:

"Chẳng phải là hai người tu luyện riêng với nhau sao?"

Chuyện này có gì đáng để nhấn mạnh xác nhận lại vậy?

Hạ Lan Lăng bật cười.

Nhưng đó không phải là tiếng cười vui vẻ, chỉ là khóe môi hắn cong lên, hơi thở phát ra từ mũi như một tiếng cười giễu.

Hắn dùng chút lực, ép Lâm Táp Táp lùi lại, cho đến khi nàng lùi cách hắn ba bước, hắn mới nhẹ nhàng lên tiếng:

"Xin lỗi, ta không có ý định tìm đạo lữ, cũng không muốn… song tu với muội."

Lâm Táp Táp không nản chí:

"Vậy huynh có thể thích muội trước cũng được mà."

"Chỉ cần huynh có thể một lòng một dạ yêu muội, không dây dưa với nữ nhân khác, thì dù không làm đạo lữ hay song tu cũng không sao hết."

Hạ Lan Lăng im lặng.

Một lúc sau mới đáp:

"Ta không thích muội."

Gió thổi qua, làm cành cây rung rinh, vài chiếc lá xanh nhẹ nhàng rơi xuống, xoay tròn xung quanh hai người.

Chiếc váy dài màu hồng phấn của Lâm Táp Táp tung bay theo gió, mái tóc mái lượn sóng nhẹ đầy vẻ tinh nghịch.

Nàng hơi cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ run, lộ ra chút bất lực, khịt khịt mũi xác nhận lại:

"Vậy… thật sự là, một chút xíu huynh cũng không thích muội sao?"

Hạ Lan Lăng khựng người, định mở miệng nói gì đó, nhưng thiếu nữ trước mặt đột nhiên lại ngẩng đầu lên, giọng nói bi tráng lẫn chút nghẹn ngào:

"Lăng Ca ca, yêu muội… huynh sợ rồi sao?"

Hạ Lan Lăng: …

Người ngoài nhìn vào tưởng hắn lúc nào cũng ôn hòa, giỏi nhẫn nhịn, lần này hiếm khi lộ mặt lạnh, giọng nói trầm thấp:

"Về sau đừng đọc nữa."

Lâm Táp Táp cũng thực sự không định đọc nữa.

Toàn là mấy quyển sách rác rưởi làm hỏng người, Hạ Lan Lăng căn bản không ăn nổi chiêu trò trong đó. Nàng không những bị từ chối tỏ tình, còn phải nhìn mặt lạnh của hắn suốt đường về — đây chẳng phải là trưng mặt hất hủi nàng à?!

Heh, tui khinh.

Càng nhịn lại càng tức, lùi một bước lại thấy bản thân chịu thiệt. Lâm Táp Táp lớn bằng này rồi, ngay cả cha nàng còn chưa từng lạnh mặt với nàng bao giờ, Hạ Lan Lăng lấy tư cách gì? Ai cho hắn dũng khí từ chối nàng khi nàng chủ động tỏ tình chứ?

Đêm đến, Lâm Táp Táp không ngủ được.

Nàng là người không biết giấu chuyện trong lòng, có tức thì nhất định phải trút ra. Nhưng trong phòng toàn bảo vật quý hiếm, nàng lại không nỡ đập phá, cuối cùng ánh mắt rơi vào đống truyện nằm ở góc giường. Cả chồng cao, đều là do Sở Ưu giúp nàng sưu tầm để học hỏi.

Nhìn thôi đã thấy bực.

Lâm Táp Táp trèo xuống giường, giơ chân đá bay đống truyện xuống sàn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!