Chương 110: (Vô Đề)

Luôn cố gắng nắm bắt thứ gì đó, phải liên tục xác nhận thứ gì đó, sợ rằng giây tiếp theo sẽ mất đi tất cả những gì đã có.

Tôi bước tới, ôm lấy đầu anh: "Em ghét ăn xoài, anh sẽ ép em ăn chứ?"

Lục Kiêu không chút do dự: "Không."

"Thấy chưa, anh sẽ không ép em, em cũng sẽ không làm thế."

Ánh mắt tôi dịu dàng, nhìn anh đầy trìu mến.

"Lục Kiêu, đây không phải chiến tranh, cần ai hy sinh, chúng ta đang tạo ra một mối ràng buộc mới."

"Em đang khám phá một con người mới của anh, anh cũng đang khám phá một con người mới của em, đương nhiên sẽ xuất hiện đủ loại mâu thuẫn, nhưng chúng ta có thể giao tiếp."

Tôi nâng mặt anh lên, nhìn thấy mắt Lục Kiêu đỏ hoe, cảm thấy hơi buồn cười.

Đây có được coi là kích hoạt chế độ yếu đuối của bệnh kiều không?

Lục Kiêu trưng ra vẻ mặt đáng thương, ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt xanh lục như được nước rửa sạch sẽ, sáng long lanh: "Vậy anh có thể hôn em không?" !?

Tôi bị cú đánh thẳng này làm cho choáng váng, khuôn mặt vốn đang tự tin bỗng chốc đỏ bừng.

Chuyện gì thế này, sao anh vừa khóc vừa nói mấy lời ong bướm thế!

"Không được, nhanh quá!"

Lục Kiêu nghiêm túc chỉ ra: "Tại sao em có thể sờ n.g.ự. c anh, mà anh lại không thể hôn em?"

Tôi cứng họng.

Hình như... đúng là vậy?

Tôi kiên quyết nói: "Bởi vì... em đã trả tiền rồi."

Lục Kiêu hít hít mũi, lấy điện thoại ra: "Anh trả em gấp đôi."

Tôi giữ tay anh lại: "Dừng lại!"

"Chúng ta vừa mới giao tiếp về mặt tinh thần mà? Sao lại nhảy cóc nhanh thế!"

Lục Kiêu nghiêng đầu: "Anh rất cảm động, nên muốn hôn em, chẳng phải rất bình thường sao?"

Anh gật đầu, nghiêm túc khẳng định hành động của mình: "Giống như em, khi tình cảm dâng trào, thì thích sờ anh vậy."

Tôi: "..."

Hỏng rồi, tôi không thể phản bác lại được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!