Chương 39: Suỵt, cô ấy đang ngủ.

*Chúc mọi người ngày lễ vui vẻ nhé ❤️ヽ(*^ω^*)ノ

Editor: @phuongchuchoe

Beta

-er: @unkimhana

Kỷ Khanh Khanh chưa từng được người khác ôm kiểu công chúa như vậy. Cứ như thế mà trước mặt bao người bị Lục Lệ Hành bế rời khỏi đây, cô rất sợ hãi và cả kích động.

Lòng bàn tay dày rộng mạnh mẽ kia đặt ở eo cô và nơi đầu gối, ôm cô thật chặt. Kỷ Khanh Khanh nghe thấy tiếng đập trái tim của mình không thể khống chế được trong lồng ngực.

Có một luồng cảm giác không tên bay thẳng đến trán, tựa như uống say, rất chóng mặt. Ưm, so với chocolate khi nãy cô mới ăn còn ngọt hơn.

Mười hai giờ, ánh nắng rất dễ chịu.

Ánh dương chói mắt hạ trên hàng mi dài và dày của Lục Lệ Hành để lại bóng hình mơ hồ. Kỷ Khanh Khanh híp hai mắt lại, nhìn góc nghiêng bên gò má của Lục Lệ Hành không thể bắt bẻ.

Cảm nhận được lồng ngực anh đang phập phồng, nghe tiếng hít thở đều đều của anh.

"Anh... Anh để tôi xuống đi."

Lục Lệ Hành không để ý tới cô.

Gương mặt Kỷ Khanh Khanh lại đỏ bừng, bụng dưới lại ẩn ẩn căng tức. Vừa rồi tập trung tinh thần ở studio ghi hình, thần kinh căng thẳng sau đó dần dần buông lỏng xuống.

Mệt mỏi quá đi mất!

Cô đem đầu mình đặt lên bờ vai của Lục Lệ Hành, cả người trực tiếp cuộn tròn vào trong ngực Lục Lệ Hành. Cô bỏ cuộc việc kháng cự, cũng không còn sức lực nào để mà náo loạn nữa.

Xe đậu ở ngoài cửa, tài xế Tiểu Trương thấy Lục Lệ Hành bế Kỷ Khanh Khanh bước ra, mỉm cười mở cửa xe.

Kỷ Khanh Khanh đấm đấm vào ngực Lục Lệ Hành,

"Bây giờ có thể thả tôi xuống được chưa?"

Lục Lệ Hành rũ mi nhìn cô. Tuy cô trang điểm nhưng có thể mơ hồ nhìn ra vẻ đỏ ửng trên gương mặt cô. Ánh mắt mơ màng không tập trung, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào anh.

Lục Lệ Hành nhướn mày, thả người xuống.

Tần Việt và mấy trợ lý phía sau chạy đến, Kỷ Khanh Khanh vội vàng chui vào trong xe.

"Lục tổng, đây là túi của Kỷ tiểu thư."

Lục Lệ Hành nhận lấy, thuận miệng hỏi:

"Ngày mai cô ấy có lịch làm việc nào không?"

Tần Việt suy nghĩ,

"Sáng mai không có, nhưng buổi chiều còn có hoạt động cần cô ấy có mặt."

"Trong bảy ngày này đừng sắp xếp bất cứ công việc nào cho cô ấy. Nếu có người hỏi, cứ giải thích là tôi nói."

Tần Việt sửng sốt, nhưng chỉ trong chớp mắt, lập tức đáp ứng, Vâng.

Lục Lệ Hành lên xe, Kỷ Khanh Khanh nhìn mọi người ngoài cửa sổ, hỏi:

"Anh khi nãy đã nói gì với bọn họ vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!