Chương 50: Buông bỏ

Bên này Đại Ninh thích ý thư giãn, bên kia Trần Cảnh phải dưỡng thương vài ngày. Anh đã uống thuốc, cơ thể phải mất một khoảng thời gian hồi phục.

Vào ban ngày, ngôi nhà trống rỗng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lá rơi.

Trần Cảnh nhắm mắt lại ho khan. Anh lại một mình tiếp, như thế cũng tốt.

Chuông điện thoại vang lên, Trần Cảnh nhìn thấy ba chữ "Trần Liên Tinh" nhấp nháy trên đó liền nhấc máy.

"Trần Cảnh, số tiền lần trước anh đưa tôi chỉ đủ mua đồ mặc cho vở diễn mà thôi." Cô ta oán giận nói: "Nhưng với vai diễn của tôi còn cần một đôi giày, anh cho tôi thêm ít tiền đi!"

Trần Cảnh không nói gì, trong mắt đen kịt mãnh liệt.

Trần Liên Tinh không nghe thấy câu trả lời của anh, cuối cùng cũng nhận ra rằng người đàn ông này không dễ chọc, mười mấy tuổi anh ta đã cầm dao ngồi trước cửa nhà, khiến mỗi lần cô ta nhớ đến đều sợ hãi.

Trần Liên Tinh đành phải hạ thấp dáng vẻ và thái độ xuống: "Anh biết đó, tôi đã chuẩn bị cho vở kịch này từ lâu. Hồi còn nhỏ, cha đã dẫn tôi đến học các lớp khiêu vũ và dàn hợp xướng, tôi nghĩ chắc ông ấy cũng hy vọng thấy tôi hoàn thành vở kịch này."

Trần Cảnh kìm nén cơn ho: "Tình trạng bệnh của mẹ em, chuyển biến xấu."

Chỉ cần không nói những câu dài, anh sẽ không nói lắp, có điều giọng vẫn khàn khàn như cũ.

Cô ta hơi bất ngờ, cắn răng nói: "Hôm nào tôi sẽ tìm thời gian gặp mẹ, nhưng... bây giờ mọi người đang đợi tôi, xin anh đó, tôi không thể khiến họ thất vọng được."

Anh lạnh lùng hỏi: "Bao nhiêu?"

Trần Liên Tinh vui mừng khôn xiết: "Không nhiều, đôi giày chỉ có 600 tệ (2.076.238 VNĐ). Anh không cần phải đến trường tôi như lần trước, cứ chuyển thẳng vào thẻ của tôi." Trong lòng cô ta chỉ muốn đòi tiền nên không nghe rõ giọng Trần Cảnh bị đè nén, có chỗ không ổn.

Trần Liên Tinh chỉ quan tâm bản thân mình, cô ta không nghĩ Trần Cảnh có thể cứu sống người mẹ đang nằm viện của mình. Mỗi tháng anh kiếm được nhiều tiền, căn bản đều tiêu trên người mẹ Trần, dù thế vẫn chưa tìm được tủy phù hợp nên hàng tháng cô ta cũng không lấy được bao nhiêu phí sinh hoạt từ Trần Cảnh.

Trần Liên Tinh có được câu trả lời vừa lòng liền cúp máy.

Trần Cảnh ngồi dậy, thay đồ rồi đi ra ngoài. Hôm nay là cuối tuần, anh đã đồng ý làm việc cho vị Kỷ tiểu thư đó. Sắc môi anh tái nhợt lại cố kìm cơn đau xuống.

Trước khi ra khỏi nhà, anh đi qua chỗ phơi đồ, quần áo đã khô chưa được lấy xuống in bóng dưới ánh mặt trời.

Quần áo bị cô nhóc tròng lên lộn xộn nhưng Trần Cảnh đã nhìn nó một lúc.

Anh thừa nhận trước ngày hôm nay, anh đã khao khát tình cảm chân thành từ Trần Liên Tinh, như lúc ấy từng khiến anh cảm thấy mình không phải người khác loài và cảm nhận được độ ấm khi còn sống.

Nhưng vào lúc này, anh chợt nhận ra mình chẳng cảm thấy gì cả.

Một loại cảm xúc buồn chán và khó chịu dâng lên, Trần Liên Tinh có nhận ra hay không cũng không còn quan trọng.Kỷ Điềm nghĩ hôm nay gặp Trần Cảnh, lại được đi dạo phố với anh nên cô ta đã bắt đầu chuẩn bị từ sáng.

Kỷ Điềm cũng xem như người có gu ăn mặc, khuôn mặt cô ta không có gì nổi trội nhưng đẹp ở khí chất thanh thoát, trang nhã, tóc dài buộc nửa, sau ót có kẹp tóc hình ngôi sao, cô ta lại tỉ mỉ trang điểm nhẹ, nháy mắt cả người trông xinh đẹp hơn vài bậc.

Đương nhiên cô ta đã từng nghĩ tới việc nói cho anh biết anh là "đại thiếu gia Ngôn gia". Có điều đầu tiên cô ta không thể giải thích được làm sao mình biết, thứ hai là cô ta đã ăn đủ mệt từ tên Triệu Tự rồi.

Ba năm trước cô ta và Triệu Tự có thân phận ngang nhau, ai ngờ Triệu Tự lại yêu phải Đại tiểu thư Kỷ gia

- Kỷ Đại Ninh. Mặc dù kết cục của Kỷ Đại Ninh vẫn chết như trong sách nhưng mỗi lần Kỷ Điềm nhớ về những ngày tháng gian nan chạy trốn của mình còn hận gần chết.

Người khác xuyên sách không trở thành hoàng hậu hay quý phi thì cũng là con gái nhà giàu, con gái tập đoàn lớn. Chỉ có cô ta sống như con chuột cống tận ba năm! Ba năm đó thỉnh thoảng lại xuất hiện trong ác mộng.

Kỷ Điềm vất vả lắm mới có được một thân phận tốt, lần này chắc chắn phải tóm lấy Trần Cảnh. Kỷ gia không đáng tin cậy, nếu phá sản thì cô ta chẳng là gì cả.

Khi đã suy xét xong, Kỷ Điềm bất chấp phải tạo tình cảm với ông Kỷ và Kỷ Mặc Giác, ngàn dặm xa xôi chạy đến Phượng Minh.

Bây giờ công lược Trần Cảnh có một lợi thế, nhóm người anh ta tiếp xúc không phải dạng cao cấp gì, cô ta là một cô gái xinh đẹp lại thêm thân phận con nhà giàu, chỉ cần dịu dàng và ân cần săn sóc, Trần Cảnh rất dễ động lòng.

Thiên kim xinh đẹp, dịu dàng và đại thiếu gia lưu lạc bên ngoài, mặc kệ ai nghe tới cũng phải thốt lên xứng đôi vừa lứa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!