Chiếc xe băng qua đường vào con hẻm số mười tám tối tăm.
Những căn nhà ở đây là nơi tồi tàn nhất trong thành phố Phượng Minh, đủ loại hạng người tụ tập, an ninh trật tự vô cùng rối loạn.
Trong hẻm có rất nhiều tên côn đồ tóc xanh, tóc vàng với phong cách HKT [1].
Nghe thấy tiếng xe máy của Trần Cảnh, người đu đưa trên hẻm vội vã nhường đường.
Nhắc đến cũng buồn cười, toàn bộ người trong hẻm chả mấy ai thuộc dạng đứng đắn, suốt ngày toàn gây rối, tụ tập đánh nhau còn Trần Cảnh làm việc bình thường, nghiêm túc lại là người không ai dám đụng nhất.
Bản lĩnh anh rất tốt, thường không nói gì nhưng chọc anh, chỉ sợ có nước nằm trong bệnh viện cả đời.
Nếu không phải Trần Cảnh thể hiện ngoài mặt không muốn vào chung, có lẽ bọn họ đã phải nhanh chân gọi anh một tiếng đại ca rồi.
Bản thân anh không để ý mấy chuyện này, nhưng trước khi Trần Kế Duệ vào tù, ông ấy dặn rõ không muốn con nuôi của mình cũng đi theo con đường ông từng đi.
Trần Kế Duệ nói không được, Trần Cảnh sẽ không làm điều đó.
Một tên tóc vàng vỗ vỗ đứa bạn mình: "Trần Cảnh mang theo người nào về kìa!"
"Thật hay đùa vậy? Bình thường anh ta chả nói năng gì, có thể đưa ai tới?"
"Tao nghe nói anh ấy có đứa em gái, chắc là em anh ấy?"
"Không thể nào, ai chẳng biết em của anh ta đang học đại học, chưa từng về đây lần nào. Người ta là sinh viên đại học rất ghét chỗ này đấy."Không cần biết người khác bàn tàn thế nào, họ đi qua vũng nước rồi về đến nhà.
Trần Cảnh lấy chìa khóa ra mở cửa, quay lại mới phát hiện cô gái vẫn đang loay hoay tìm cách mở mũ bảo hiểm, cô không biết mở, hiển nhiên chưa từng đội qua vật này.
Trần Cảnh ấn vào nút ẩn trên cằm rồi cởi mũ cho cô. Anh đã quen với cuộc sống một mình, do anh nói lắp lại thêm giọng khó nghe nên cũng thành người ít nói.
Năm nay anh hai mươi bốn tuổi, vẻ ngoài đặc biệt ưa nhìn, đường nét cương nghị, mang theo nét lạnh lùng. Dễ thấy nhất là vết thương nơi cổ họng của anh.
Đại Ninh quan sát anh ta.
Có thể nói rằng trong số ba người nam chủ, người mà Đại Ninh ít quen thuộc nhất chính là người trước mặt.
Về sau anh cũng ít nói như thế, nhưng thường những người ít nói lại càng ra tay tàn nhẫn. Không phải có câu châm ngôn đó thôi, chó cắn thì không sủa. Kỷ gia từng bị Ngôn gia chèn ép một lần đến mức hơi thở thoi thóp, có thể tưởng tượng được năng lực của Trần Cảnh.
Đại Ninh đã nghe nhiều câu chuyện về anh nhưng đây là lần đầu tiên cô được ở chung anh.
Cô đánh giá căn nhà trước mặt, trong lòng chán ghét nói với Thanh Đoàn: "Lại thêm một tên nghèo."
Thanh Đoàn: "Vốn Ngôn Cảnh là người thừa kế của Ngôn gia, nếu họ biết anh ta còn sống thì Ngôn Minh Khấu đã thành nhị thiếu gia rồi."
Phải biết lai lịch của Ngôn Cảnh cũng như Đại Ninh. Chỉ là bây giờ rồng bị mắc kẹt trong nước cạn [2] mà thôi.
[2]: cụm này ý chỉ rồng ở chỗ nước cạn bơi còn khó chứ nói chi việc bay lên trời, ý chỉ việc chật vật của một người.
Thanh Đoàn còn nghĩ Kỷ Điềm sẽ nói tin con trai lớn của Ngôn gia còn sống cho nhà họ biết, ai ngờ cô ta lén lút giấu giếm, thậm chí có được chỗ đi sinh viên trao đổi, đến tận thành phố Phượng Minh.
Ngược lại Đại Ninh hiểu được suy nghĩ trong lòng của Kỷ Điềm, thân phận hiện tại của Ngôn Cảnh càng có lợi cho việc công lược của cô ta, dù sao Kỷ Điềm cũng là con gái nhà giàu.
Tin tức Đại Ninh tỉnh lại vẫn chưa truyền ra, cả thành phố không ai hay biết cô nhóc hư đốn này thế mà trực tiếp chạy đến Phượng Minh.
Lần nào cũng dùng cùng một kịch bản sao có thể chơi vui. Đại Ninh thích đối đầu với Kỷ Điềm, nếu cô ta đã thích làm thiên kim thì lần này cô sẽ đóng vai cô gái nghèo.
Việc đầu tiên Trần Cảnh làm khi về nhà là rửa tay, anh vẫy tay với Đại Ninh.
Đại Ninh cũng duỗi tay tới bồn rửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!