Edit + beta: Văn Văn.
Vốn Xuyên Tử còn nghĩ chắc ngày hôm sau hai người sẽ cãi nhau một trận rùm trời, hắn nơm nớp lo sợ đi tới phòng ăn dùng bữa nhưng ai ngờ bây giờ đại tiểu thư lại đang dựa vào trên người Triệu Tự chơi rubik, nhìn thấy hắn còn chào hỏi.
"Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, Kỷ tiểu thư."
Một bàn người ngồi dần đến đông đủ, Triệu Tự đẩy đầu nhỏ Đại Ninh dựa trên người mình ra, mời mọi người: "Bắt đầu ăn được rồi."
Tất cả mọi người đều ăn, chỉ có Đại Ninh trong suốt khoảng thời gian đó hoàn toàn không động đũa.
Đỗ Điềm khó tránh khỏi ngờ vực, Kỷ Đại Ninh đã đói bụng gần hai ngày rồi, làm sao có thể giống như người chả có chuyện gì vậy chứ.
Sáng nay đầu bếp có phần dụng tâm, mỗi món trong đĩa từng người đều thêm một phần bánh quy trà xanh.
Đại Ninh thường không ăn nên đương nhiên không có phần của mình, cô nhìn chằm chằm cái bánh quy nhỏ trong chén Triệu Tự, khối rubik trong tay cũng trở nên khó hiểu.
Có nhiều người nhìn như vậy, Triệu Tự không tiện đút cho cô.
Chờ mọi người ăn xong rời đi, anh đưa chiếc bánh quy nhỏ đến bên môi cô, Đại Ninh há miệng nhỏ ra ăn, hướng anh cười cong mắt.
Triệu Tự thấp giọng nói: "Một lát nữa cục trưởng Khang và huyện trưởng Trang sẽ tới, cô đừng chạy lung tung biết không? Chờ nói chuyện xong, tôi làm cơm trưa cho cô."
Cô gật gật đầu, cuối cùng nhìn qua trông cũng ngoan ngoãn, đáng yêu.
Quả nhiên trong chốc lát bọn họ đã đến, người đi theo trùng trùng điệp điệp, ngoại trừ Trang Hoành Tu, Lam Dung Dung và Lam Lăng Vân đều đến.
Mỗi người đều ôm một mục đích khác nhau mà đến, gia đình huyện trưởng Trang đơn giản là tới thăm Triệu Tự.
Cục trưởng Khang nghĩ tương đối xa: "Tiền thưởng được duyệt ở trên đã xuống, tôi đã gửi hết vào thẻ, ở đây này.
Còn một chuyện nữa, cậu xem có thể giúp tôi được không? Thế lực của một nhà Thân Đồ ở huyện Hoàn vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ, tôi muốn nhờ cậu dẫn rắn ra khỏi hang."
Nhóm người kia dường như biết Triệu Tự là 'đầu sỏ' dẫn đến việc Thân Đồ Thiệp bị sa lưới, giá trị thù hận đặc biệt cao.
Cục trưởng Khang bất đắc dĩ nói: "Nhóm người này từng là bọn rắn độc ở huyện Hoàn, muốn hoàn toàn dọn sạch có hơi khó khăn, bọn hắn đã nhận định cậu là người bắt Thân Đồ Thiệp rồi, lòng trả thù của bọn hắn lại vô cùng mạnh, chỉ cần các cậu ở bên ngoài một ngày thì sẽ không an toàn.
Nếu cậu đồng ý, chúng tôi nhất định sẽ làm hết sức mình để đảm bảo an toàn cho cậu, cậu không muốn cũng không sao, loại chuyện này không muốn làm cũng chả có gì đáng trách cả."
Đại Ninh thấy lão già này đúng là gian trá, mặc dù câu từ chân thành, đẹp đẽ đấy nhưng câu này còn không phải dịch ra là 'Cậu không đồng ý thế thì cẩn thận bị trả thù nhé."
Cô nhìn Triệu Tự, mặt Triệu Tự không đổi nói: "Được, việc này tôi làm.
Cục trưởng Khang, chuyện này cứ để tôi đi một mình là được, không biết ông có thể nhờ bọn họ đưa những người cùng thôn của tôi về được không?"
Xuyên Tử vội nói: "Anh Tự!"
Ông ta đương nhiên vui mừng không tả: "Chuyện nhỏ, đêm nay tôi sẽ sắp xếp người bí mật đưa bọn họ trở về thôn."
"Cảm ơn."
Lam Dung Dung nghe thế, lập tức nói: "Triệu Tự, bên đây tôi có không ít người, cậu nhìn thử xem cần dùng đến không? Lúc tất yếu cậu cũng an toàn đôi chút."
Ngày hôm qua Triệu Tự nói chuyện với cô khá tốt, bây giờ cũng không tiện từ chối: "Được."
Nếu đã có ý định muốn bắt người, mọi người liền bắt đầu thương lượng làm thế nào để dụ rắn ra khỏi hang, Đại Ninh cảm thấy những người này thật nhàm chán, cô rời khỏi bàn, làm tổ ở trên sô pha, tiếp tục chơi rubik.
Một đám người bàn chuyện công việc, chỉ có Lam Lăng Vân không tới vì những chuyện này, đôi mắt hắn đều dán chặt trên người Đại Ninh, thấy thế vội vàng đuổi theo, nhỏ giọng hỏi: "Ninh Ninh, em muốn gì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!