Chương 1: Nữ Phụ Pháo Hôi

Edit + beta: Văn Văn.

[1] Pháo hôi: nhân vật hy sinh để bổ trợ cho sự thánh thiện cùng lợi ích của nam nữ chủ, là nhân vật thường chết sớm.Cô bị bắt cóc.

Ánh trăng lọt qua một khe hở trong nhà kho, có người đẩy cửa ra, giọng thô bạo nói: "Đi xem cô ta có tỉnh chưa."

Vừa dứt lời, một gả đàn ông đã túm tóc cô nhấc lên, đau đớn đến nỗi Đại Ninh phải rên rỉ một tiếng.

"Đại ca, tỉnh rồi."

Đại Ninh không thể không mở mắt ra, miệng bị băng dán lên không nói được.

Người đàn ông được gọi là đại ca, mắt âm trầm nhìn cô một lúc lâu rồi nói: "Kỷ đại tiểu thư, xin lỗi, có người muốn mạng cô, trên đường xuống suối vàng, cô đừng tìm chúng tôi."

Đại Ninh ô ô vùng vẫy.

Một gả đàn ông xoa xoa tay, cười hắc hắc nói: "Quy củ cũ, dù sao con ả đều sắp phải chết.

Đại ca, có thể nhường cho chúng em...! Lão tử còn chưa từng thử qua tư vị làm tiểu thư ra sao đâu."

Đại ca xua xua tay: "Làm nhanh lên, đừng có để rắc rối bất ngờ phát sinh."

Vài người đàn ông vây lại đây, bắt đầu cởi quần áo.

Đại Ninh không thể trốn thoát, đôi mắt mở to kinh hãi.

"Đáng tiếc khuôn mặt đã bị hủy, nghe nói Kỷ đại tiểu thư từng là một mỹ nhân hiếm có."

"Cô gái này rốt cuộc đã đắc tội bao nhiêu người? Những vị kia đồng thời phân phó chúng ta đi xử lý cô ta."

Đồng tử Đại Ninh co rút.

"Ít có nói nhảm, cẩn thận mạng chó của tiểu tử mày đó.

Mày được chưa, không được tao đến trước.

Chậc chậc, làn da này cũng quá trắng."

Đại Ninh đã tuyệt vọng, trong mắt cô hiện lên một tia hận ý mãnh liệt.

Dù là ai đi chăng nữa, sau khi phải trải qua bị vị hôn phu, chú nhỏ và em trai ruột chán ghét, còn thêm hủy dung, bị bắt cóc, giờ đây lại đối mặt với loại ngõ cụt như vậy, tâm đều tro tàn.

Khuôn mặt bị hủy hoại bởi axit sunfuric trông hơi dữ tợn.

Mấy người đó cũng không cảm thấy hết muốn ăn, vị đại tiểu thư này tốt xấu gì cũng là thân phận kim tôn ngọc quý, lại thêm dáng người cực tốt, bọn họ phía sau rồi phía trước vội vàng chạy tới.

Đồng tử Đại Ninh xám xịt.

Đúng vào lúc này, những người kia đột nhiên bất động, trong đầu Đại Ninh có một giọng nói thúc giục: "Còn chờ gì nữa, chạy đi!"

Lúc này Đại Ninh mới phát hiện, cổ tay của cô đã bị nới lỏng, băng dán trên miệng cũng biến mất.

Cô đứng dậy, đá vào gả đàn ông bất động trước mặt rồi chạy ra khỏi nhà kho.

Ánh trăng nhàn nhạt, đây là vùng ngoại ô, bóng cây hai bên đường lắc lư, Đại Ninh không còn chút sức lực nào, cô nghiến chặt răng, nghiêng ngả lảo đảo chạy về đằng trước.

Có người phản ứng lại, hét lên: "Người phụ nữ kia chạy!"

"Còn không mau đuổi theo!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!