Chương 56: (Vô Đề)

Trò chuyện với Trần Tố Duyên lâu như vậy, Châu Mạt cũng phần nào hiểu rõ tình trạng sức khỏe của bà ấy trong thân xác này, đó là căn bệnh để lại sau khi sinh ra Châu Mạt. 

Bà thường xuyên bị cảm, ho, sốt, ông nội Tạ đã mời rất nhiều bác sĩ đến chữa trị cho bà, nhưng đều chỉ chữa tạm thời chứ không khỏi tận gốc. Sau đó, Trần Tố Duyên không muốn tiếp tục chữa trị nữa, chuyên tâm chăm sóc cho Châu Mạt. Trước năm mười bốn tuổi nguyên chủ còn khá ngoan ngoãn, nhưng sau mười bốn tuổi thì rất phản nghịch…

Sức khỏe của Trần Tố Duyên từ đó càng ngày càng kém hơn.

Vì có Tạ Xiễn bên cạnh, Châu Mạt không dám dò hỏi quá nhiều. Dù vậy, sau khi đưa Trần Tố Duyên lên lầu nghỉ ngơi, Tạ Xiễn kéo tay Châu Mạt đi xuống.

Trên cầu thang chỉ có vài ánh đèn mờ, Tạ Xiễn bóp nhẹ tay cô, hỏi: "Trí nhớ của em kém vậy rồi sao?"

Châu Mạt nhìn xuống dưới chân, đáp: "Kém đi nhiều lắm, không biết vì sao, có lẽ… là vì anh đi nước ngoài nên bị kích th. ích?"

Tạ Xiễn cười khẽ: "…Coi như anh không hỏi."

Châu Mạt nín cười.

Xuống đến tầng một, Tạ Xiễn buông tay cô ra, rồi ôm lấy eo cô.

Hai người cùng bước ra khỏi ngôi nhà nhỏ, đến cửa thì nghe thấy tiếng chân loạn xạ, còn có người gọi: "Đừng dẫm lên tôi!"

Chạy đi…

Bên ngoài nhà nhỏ có hơn chục thiếu niên nam nữ. Họ đồng loạt loạng choạng lùi lại mấy bước, ai cũng cầm điện thoại trên tay, dáng vẻ như bị bắt quả tang đang trộm nhìn.

Tạ Xiễn nhíu mắt: "Các người đang làm gì ở đây thế?"

Im lặng.

Rất im lặng.

Cực kỳ im lặng.

"Hửm?"

Đám người kia có chút sợ hãi, rồi trong đám đông, cô gái niềng răng bị đẩy ra. Cô gái ngẩng đầu lên, nói lắp bắp: "Bọn… bọn em đang xem chị dâu."

Nhóm thiếu niên mặt đều thay đổi.

Gọi gì mà chị dâu???

Tạ Xiễn nhìn từ trên cao xuống: "Thế à? Chị dâu của các người có đẹp không?"

Tất cả đồng loạt im lặng.

Giới trẻ bây giờ, dù mới mười mấy tuổi đã cao ráo, nhưng gương mặt ngây thơ và biểu cảm thì nhìn qua là biết hết.

Châu Mạt nhìn những khuôn mặt non nớt trước mặt, mỉm cười.

Cô nói: "Tôi và anh trai mấy người chuẩn bị về ngủ rồi, mấy người có về không? Hay mở cửa cho mọi người vào chơi?"

Vừa dứt lời.

Ào một cái, hơn chục thiếu niên quay ngoắt người chạy mất. Trong không khí vẫn còn vương vài câu nói chưa kịp thu lại.

"Em gọi cô ta chị dâu? Có phải đầu óc em không bình thường không."

"Đi nhanh, đi nhanh… tôi không muốn vào cái nhà nhỏ đó đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!