Nhà họ Tạ là một gia tộc lớn, nền tảng vững chắc và trên dưới đều rất đoàn kết. Năm xưa, chuyện hôn sự của Tạ Xiễn là do chính ông nội Tạ gật đầu đồng ý, còn đích thân ra mặt sắp đặt, vì vậy dù các bậc trưởng bối hay lớp hậu bối có xót xa thay cho Tạ Xiễn đến đâu, cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận. Nhưng sau lưng, họ đều không thể nào có cảm tình nổi với hành vi của Châu Mạt.
Thực tế mà nói, với thân phận thiếu gia lớn nhà họ Tạ, tất nhiên phải kết hôn với một tiểu thư môn đăng hộ đối. Ở thị trấn Hạnh Lâm này, có biết bao nhiêu nhà quyền thế nhăm nhe muốn kết thông gia với nhà họ Tạ, chen chân không lọt, ai ai cũng muốn được dính dáng chút quan hệ. Trong số đó, Tạ Xiễn là người đứng đầu, là cái tên khiến ai cũng phải nhắm đến.
Ấy vậy mà người đứng đầu ấy, mới ngoài hai mươi hai tuổi đã kết hôn, tốc độ nhanh đến mức khiến người ngoài không thể hiểu nổi. Dù người nhà họ Tạ biết rõ nguyên nhân, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy bất bình thay cho Tạ Xiễn. Một thiếu gia xuất chúng như vậy, sao lại vấp ngã đau đớn đến thế chỉ vì chuyện hôn nhân?
Mấy tháng trước, khi Châu Mạt khăng khăng muốn đến Kim Đô, người nhà họ Tạ vừa nhẹ nhõm vì cô gái chướng mắt ấy rốt cuộc cũng rời đi, lại vừa thầm cầu mong cô sẽ gặp thất bại ê chề nơi đất khách. Theo thái độ mà Tạ Xiễn thể hiện cách đây năm năm, ly hôn chắc chắn sẽ là kết cục của cô.
Vì thế nên dịp Tết năm nay, khi Tạ Xiễn và lão gia trở về, chẳng ai trong nhà đoán được rằng Châu Mạt cũng trở về theo.
Dù có về, cũng không thể nào về cùng họ.
Nhưng ai mà ngờ…
Cả đám người như bị khâu miệng, lặng thinh không nói nổi lời nào.
Chỉ còn ánh mắt là chuyển động, yên lặng nhìn theo họ.
Giữa sân nhà có một lối đi được chừa lại dẫn thẳng đến cửa chính. Đường lát đá phiến, ánh đèn nơi cổng và trong sân đều bật sáng, chiếu rõ từng bước chân.
Người thanh niên mặc vest cầm lái dìu ông nội Tạ vào trong. Tạ Xiễn ôm eo Châu Mạt, đi theo ngay sau ông. Những ánh mắt từ hai bên dồn về khiến Châu Mạt hơi khó chịu, cô đứng thẳng lưng, bước chân vững chãi trên đôi giày cao gót.
Có điều chiếc khăn quàng cổ hơi lỏng lẻo, cô đưa tay kéo lại một chút.
Tạ Xiễn cúi xuống liếc cô, không nhịn được mà vươn tay chỉnh lại, còn buông một câu: "Em định siết cổ chết đấy à?"
Châu Mạt ngẩng đầu trừng mắt với anh, dứt khoát tháo hẳn khăn quàng ra. Anh thuận tay nhận lấy, khoác lên cánh tay mình.
Hai người cứ vừa đi vừa như vậy mà vào nhà.
Những người còn lại nhìn mà sắp rớt cả cằm.
Một lúc lâu sau.
Ngoài sân gió lạnh rít lên, kéo theo là tiếng hét choáng váng.
"Tôi vừa thấy cái gì thế này? Người vừa rồi là Châu Mạt thật sao?????"
"Sao cô ta thay đổi nhanh vậy?"
"Chị chưa xem hot search à? Lúc đầu em còn không tin, nhưng sau khi xem hot search thì em tin rồi."
"A a a a a sao anh Xiễn vẫn chưa ly hôn với cô ta?"
"Trời ơi, anh ấy bị bỏ bùa rồi chắc?"
"Em không muốn chấp nhận cô ta là chị dâu đâu a a a a a a a….."
Những tiếng xì xào ấy, dù Châu Mạt đã vào trong nhà rồi vẫn còn nghe rõ. Lúc đầu cô hơi ngại ngùng, sau đó thì hoàn toàn không để tâm nữa.
Nhà họ Tạ rất rộng, phía trước là nhà chính, phía sau còn có hai căn biệt thự liền kề nhau, kết cấu rất chặt chẽ. Ngoài ra còn có một căn nhà nhỏ nằm sát một trong hai biệt thự đó.
Bà nội Tạ đã mất, nhà chính hiện tại chỉ còn ông nội Tạ ở cùng với Tạ Xiễn. Căn nhà vẫn giữ nguyên phòng của bố mẹ Tạ Xiễn, thư phòng và các không gian khác.
Phòng khách được trang trí theo phong cách cổ kính, chủ yếu dùng gỗ đào, gỗ trắc, toàn bộ đều là đồ gỗ. Lúc này trong nhà chính, bữa ăn đã chuẩn bị sẵn sàng, bàn ăn đặt ở phòng ăn khá dài, sau lưng là một bức danh họa. Các đầu bếp và người giúp việc theo lệnh quản gia bưng món ăn ra.
Quản gia thấy Châu Mạt thì thoáng sững lại, nhưng vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thường.
Ông nội Tạ ngồi xuống, vẫy tay gọi: "Mạt Mạt, ngồi bên này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!