Nói là đến thăm đoàn làm phim nhưng thực chất là đến đón Châu Mạt về trấn Hạnh Lâm. Trấn nằm ở phía Nam mà phải lặn lội ra tận miền Bắc để đón cô, rồi lại bay về, đúng là một chuyến đi chẳng nhẹ nhàng gì.
Tối nay đoàn phim có buổi liên hoan, nhưng Châu Mạt không kịp tham gia, vì chuyến bay cất cánh vào khoảng ba giờ chiều. Cô mặc nguyên phục trang trong phim, dìu ông nội Tạ bước vào phòng hóa trang, vừa đi vừa giới thiệu vài đạo cụ dựng cảnh cùng những tấm phông xanh, nói rằng có mấy phân đoạn của cô quay tại đó.
Ông nội Tạ lắng nghe rồi khẽ gật đầu.
"Đóng phim vất vả thật đấy, có phải còn phải treo dây cáp lên không?"
Châu Mạt vâng một tiếng, nói: "Nhưng con không có cảnh đó nên cũng nhẹ nhàng thôi ạ."
Ông nội Tạ yên tâm: "Vậy thì tốt rồi."
Bước vào phòng hóa trang, nơi này gộp luôn cả phòng nghỉ, có cả sofa và giường nhỏ. Triệu Viên cùng trợ lý nghe thấy tiếng động liền đứng dậy, đón Châu Mạt. Ông nội Tạ tuy đối với Châu Mạt rất hiền hòa, nhưng khí chất uy nghiêm vốn có của ông khiến người khác không tránh khỏi chút dè chừng.
Châu Mạt dìu ông nội Tạ ngồi xuống sofa, nói: "Ông ơi, con đi tẩy trang một lát."
"Được." Ông nội Tạ dựa lưng lên ghế, cầm một tờ tạp chí bên cạnh đọc.
Châu Mạt ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Triệu Viên có chút do dự, liếc nhìn người đàn ông cao lớn theo sau, sắc mặt đen như mực, một lúc sau mới dẫn trợ lý tiến lại gần. Lớp hóa trang của Châu Mạt vốn khó tẩy, cộng thêm việc thay trang phục nên mất gần một tiếng.
Một tiếng sau, cô quàng khăn quanh cổ, đẩy cửa phòng thay đồ bước ra, trên mặt nở nụ cười, ánh mắt tìm đến ông nội Tạ.
Ông nội Tạ khẽ nhếch miệng, ra hiệu về phía bên cạnh.
Châu Mạt nhìn sang, Tạ Xiễn đang ngồi dựa vào tay ghế sofa, tay áo xắn cao, mắt dán vào điện thoại, toàn thân tỏa ra khí lạnh khiến người khác không dám lại gần.
Triệu Viên, Tiểu Vân và Tiểu Sách thì rúc cả vào một góc, không ai dám thở mạnh, càng không dám mở miệng.
Người đàn ông này, từ lúc cô đẩy anh ra ở chính điện, mặt đã tối sầm như đáy nồi. Đi đến đâu là băng giá tràn tới đó, cảm giác không mọc nổi một cọng cỏ. Không chỉ vậy, khí thế còn nặng nề đến ngột ngạt, khi nãy Triệu Viên tẩy trang cho cô, tay run không ngừng, Tiểu Vân vào thay đồ cũng khẽ khàng như mèo, sợ gây ra một chút tiếng động.
Châu Mạt nới lỏng khăn quàng, bước lại gần Tạ Xiễn.
Người đàn ông khẽ ngẩng mắt, ánh mắt sắc lạnh lướt qua cô. Châu Mạt cúi người lại gần hơn: "Anh giúp em quàng khăn lại với."
Ánh mắt Tạ Xiễn rơi xuống chiếc khăn đen trên cổ cô, rồi nhìn lên gương mặt ấy, một luồng tức nghẹn trong lòng trào dâng. Anh lười nhác ngả lưng ra sau, tỏ rõ vẻ chẳng muốn để ý.
Châu Mạt hơi nhíu mày: "Không chịu à?"
Tạ Xiễn không trả lời, chỉ từ tốn cất điện thoại vào túi.
Châu Mạt bĩu môi, rõ ràng là nhỏ nhen chết đi được. Cô lui lại hai bước, lập tức trở mặt: "Không giúp thì thôi, ai cần…"
Cô vừa quay người định bỏ đi, sắc mặt Tạ Xiễn lại càng sầm lại, mắt nhìn chằm chằm vào sau đầu cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
Cả phòng hóa trang dường như đông cứng lại, không ai dám cử động.
Châu Mạt cất tiếng gọi: "Triệu Viên, qua đây, giúp chị…"
"Cô dám bước qua thử xem." Giọng Tạ Xiễn trầm thấp vang lên, như lưỡi dao lướt qua cổ Triệu Viên. Cô đứng hình, không dám nhìn Châu Mạt, vội quay mặt đi.
Châu Mạt: "…"
Cô quay đầu nhìn Tạ Xiễn.
Tạ Xiễn cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người gặp nhau, như có sấm chớp giữa không trung.
Một lúc sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!