Châu Mạt chỉ xin đạo diễn Quách nghỉ vài ngày, thoáng cái đã hết phép. Thời tiết ở Kim Đô càng lúc càng lạnh, lạnh đến mức khiến cô không hiểu nổi vì sao lại rét đến thế. Cô mặc một chiếc váy cùng tất da rồi đi xuống tầng, nhưng vừa ra khỏi cửa đã rùng mình, lập tức quay người chạy ngược lên, tiếng bước chân lộp cộp vang lên khi cô hối hả đi về phòng.
Vừa mở cửa bước vào, cô đã thấy Tạ Xiễn từ phòng tắm đi ra. Trên người anh chỉ mặc một chiếc áo thun đen tay ngắn và quần dài đen. Anh đang dùng khăn lau tóc, thấy cô thì ngẩng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Châu Mạt hơi khựng lại, ánh mắt vô thức liếc qua làn da lộ ra ngoài của anh. Cô nghiến răng, gượng cười, có chút lúng túng: "Em đi thay chiếc váy khác."
Tạ Xiễn nói: "Chiếc váy này trông cũng đẹp mà."
Châu Mạt vẫn giữ nụ cười, đứng quay mặt về phía tủ quần áo: "Ừm, váy nào của em cũng đẹp cả."
"Không cần thay, như vậy là được rồi."
"Không, em vẫn muốn thay." Cô bắt đầu lục lọi tìm quần dài và áo len. Tạ Xiễn treo khăn vào phòng tắm rồi quay ra cầm lấy chiếc áo sơ mi bên cạnh. Một giây sau, anh quay đầu lại, ánh mắt dài hẹp dừng lại ở đôi chân cô, bất chợt bật cười:
"Lạnh rồi hả?"
Tay Châu Mạt đang cầm quần dài bỗng khựng lại.
Cô nghiến răng, đáp: "Anh mới là người lạnh ấy."
Nói xong, cô hất vai đẩy anh qua một bên, đi thẳng vào phòng tắm. Tạ Xiễn bật cười, giơ tay chặn cửa rồi chen vào: "Để anh giúp em mặc."
"Không. Cần. ĐÂU!!!!" Giọng Châu Mạt vang lên dữ dội.
–
Sáng sớm phải ra sân bay, Châu Mạt vì chuyện ban nãy mà mất thêm chút thời gian. Cô mặc áo len dày, quần dài màu đen, bên trong còn mặc thêm quần giữ nhiệt màu da, cổ quấn khăn len. Chú Lâm lái xe, Tạ Xiễn ngồi hàng ghế sau, chống cằm nghiêng đầu ngắm cô.
Châu Mạt đang cắm cúi bấm điện thoại liên tục…
Tạ Xiễn bật cười khe khẽ.
Giọng cười của anh rất dễ nghe, nhưng lúc này Châu Mạt chỉ muốn trợn trắng mắt, làm sao cô biết được cơ thể này lại sợ lạnh đến thế…
Mà Kim Đô lạnh như vậy đúng là khủng khiếp.
Cô từng sống ở một thành phố phía Bắc, khi trời trở lạnh thì có sưởi nền, lại khô ráo, chỉ cần mặc đủ ấm là xong.
Hơn nữa cô vốn hay rèn luyện thể thao, thường xuyên tham gia các hoạt động, thể chất vốn rất khoẻ.
Thế mà Kim Đô này… lại lạnh đến thấu xương, chỉ riêng hôm qua gió thổi hun hút thôi cũng đã rét run rồi, ai ngờ sáng nay lại lạnh đến mức này.
Xe chạy thẳng đến sân bay, trước cửa, Tiểu Sách và Tiểu Vân đã chờ sẵn. Châu Mạt thấy thế liền lấy khẩu trang ra chuẩn bị đeo, nhưng một bàn tay vươn tới, giật lấy chiếc khẩu trang, Tạ Xiễn nghiêng người, cúi đầu hôn cô.
Châu Mạt sững người.
Sau đó khẽ nhắm mắt lại.
Cô rụt cổ, mặt hơi đỏ lên.
Tim đập rộn ràng như thiếu nữ mười tám tuổi.
Hôn xong, Tạ Xiễn dùng ngón cái lau khoé môi cô: "Đóng máy xong, mình về nhà ăn Tết."
Nơi gọi là "nhà" ấy…
Là thị trấn Hạnh Lâm.
Châu Mạt khẽ "ừm" một tiếng, với cô mà nói, đó lại là một bản đồ mới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!