Chương 47: (Vô Đề)

Tên đàn ông chó nànày

Châu Mạt không ngừng mắng chửi trong lòng. Cô đứng yên một chỗ, khoanh tay, ánh mắt không rời khỏi người đàn ông phía sau bàn làm việc.

Không khí lặng đi một thoáng. Là người chưa từng yêu nghiêm túc, cô cũng không biết nên làm gì vào lúc này. Cô khẽ thở ra, rồi nói: "Tôi xuống lầu ngồi với ông nội một lát…"

Hơi lúng túng, chi bằng rút lui thì hơn.

Nói xong, cô xoay người, vừa bước được mấy bước thì phía sau đã có một cơ thể áp sát. Người đàn ông vòng tay ôm lấy eo cô, nhướng mày hỏi: "Chiều nay không có việc gì à?"

Khoảnh khắc anh ôm tới, Châu Mạt bỗng thấy lòng mình như được lấp đầy. Cô không còn vùng vẫy như mọi khi, chỉ khẽ gật đầu: "Ừm."

"Vậy đi cùng nhau nhé?" Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên ngay bên tai, khiến vành tai Châu Mạt hơi ngứa.

"Đi đâu?" Cùng nhau làm gì? Giọng Châu Mạt cũng hạ thấp, dịu lại. Tạ Xiễn nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, bất giác cảm thấy thật vừa mắt. Anh bật cười: "Đi xem phim?"

Xem phim?

Cô vốn thường xuyên đóng phim, nhưng rất ít khi ra rạp xem. Châu Mạt cụp mắt, hỏi: "Xem ở đâu?"

"Rạp phim?" Tạ Xiễn chợt nhớ lại mấy mẹo hẹn hò mà Vu Quyền đưa.

Hồi còn du học ở Mỹ, các cặp đôi hẹn hò thường sẽ chọn xem phim, đi bar, ăn tối, bơi lội, hoặc… thuê phòng.

Châu Mạt hơi ngập ngừng: "Cũng được."

Ngay khi cô vừa đồng ý, Tạ Xiễn liền giữ lấy cằm cô, cúi đầu chặn môi cô lại. Châu Mạt do dự một chút, khẽ hé môi, để anh có thể tiến sâu hơn.

Tạ Xiễn cảm nhận được sự thuận theo của cô, liền nhướng mày, dùng chút lực, bế bổng cô ngồi lên bàn làm việc. Châu Mạt chống tay lên vai anh, còn anh thì cúi người xuống, lại hôn cô lần nữa…

Thật lâu.

Tạ Xiễn trầm giọng, mang theo nụ cười: "Cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn với anh rồi?"Mỹ phẩm

Châu Mạt cắn m. ôi dưới, đẩy mặt anh ra, cố chấp: "Không có."

"Ồ?"

Chiếc váy cô đang mặc bị vấy bẩn ở phần tà trong buổi phỏng vấn trước đó, nên Châu Mạt trở về phòng thay bộ váy bó màu đỏ sẫm, khoác thêm chiếc áo khoác dài màu đen.

Trang điểm xong, cô bước ra khỏi phòng tắm. Tạ Xiễn mặc sơ mi đen cùng quần dài đen, xắn tay áo lên, đang chăm chú nhìn cô.

Cô thật sự rất hợp với sắc đỏ sẫm. Dù bên ngoài khoác áo đen, nhưng phần vải đỏ nơi cổ áo vẫn tôn lên làn da trắng như sứ của cô.

Tạ Xiễn nuốt một ngụm nước bọt, kéo cô lại gần: "Không đi nữa."

Châu Mạt trừng mắt: "Không đi thì làm gì?"

Anh ôm lấy eo cô, kéo về phía mình: "Em nghĩ xem?"

Sau lưng anh là chiếc giường, chăn gối được dì Châu dọn dẹp gọn gàng, hai chiếc gối đặt ngay ngắn ở đầu giường. Ánh mắt Châu Mạt vô tình lướt qua, mặt cô liền đỏ bừng. Cô siết chặt nắm tay, đấm vào vai anh, giận dữ: "Không xem phim nữa thì tôi xuống lầu với ông nội!"

Tạ Xiễn nheo mắt.

Châu Mạt không hề sợ hãi, trừng mắt nhìn lại anh.

Một giây sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!