Lễ phát sóng kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, đến khoảng mười hai giờ trưa thì buổi phỏng vấn mới kết thúc. Lần xuất hiện này của Châu Mạt có thể xem như một màn ra mắt thành công, phóng viên suốt buổi không ai dám hỏi thêm câu nào ngoài nội dung được cho phép. Trong vài đoạn clip quảng bá phim Ung Tình Châu Ngọc được chiếu, bóng dáng Tử Tây cũng chỉ thoáng qua chớp nhoáng.
Vai diễn của cô quá ít, tất nhiên sẽ không được đưa vào video tuyên truyền.
Chiếc váy Châu Mạt mặc hôm nay mỏng nhẹ, dù buổi trưa ở Kim Đô trời có ấm lên đôi chút nhưng vẫn còn lạnh. Tiểu Vân vội vàng khoác áo cho cô, trong khi chiếc xe thương vụ màu đen đã đỗ sẵn bên ngoài. Tiểu Sách mở cửa xe, Châu Mạt bước lên, cửa xe vẫn chưa kịp đóng lại thì đạo diễn Lâm đã tiến tới, mỉm cười chào cô. Cô đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, trò chuyện với ông vài câu. Một lát sau, Thành Anh cũng lên xe, rồi cả đoàn mới rời đi.
Thành Anh vừa lướt điện thoại vừa nói: "Đi ăn thôi, hôm nay chị mời."
Tiểu Vân cười: "Cảm ơn chị Thành."
Thành Anh khẽ cười, quay sang nói với Châu Mạt: "Chị nhận giúp em một hợp đồng quảng cáo, mấy ngày tới ngoài lịch tuyên truyền phim thì tranh thủ sắp xếp thời gian quay luôn nhé."
"Vâng." Châu Mạt gật đầu.
Chiếc xe chạy thẳng đến một trung tâm thương mại gần đó, nơi có khá nhiều nhà hàng. Theo chỉ dẫn của Thành Anh, xe dừng lại trước một nhà hàng Trung Hoa. Tiểu Vân lấy khẩu trang đưa cho Châu Mạt đeo. Khi xe dừng hẳn, mọi người lần lượt xuống xe, cô siết chặt áo khoác.
Cả nhóm bước lên bậc thềm.
Thành Anh nói: "Chị đã đặt món trước trên mạng rồi, khỏi phải đợi lâu."
Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ dẫn bốn người đến một bàn ăn được bao quanh bởi những món đồ trang trí cổ điển hai bên, không gian khá dễ chịu. Châu Mạt vừa ngồi xuống liền vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán sang một bên. Trong khoảnh khắc vô tình đưa mắt nhìn quanh, cô bỗng nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trong buổi tiệc tối qua.
Cô chống tay lên trán, bàn tay khẽ run.
Vì người đàn ông kia ngồi chếch bên đối diện, nên cô nhìn thấy rất rõ khuôn mặt ấy. Cô không bị cận, mọi đường nét hiện lên rõ ràng trong tầm mắt.
Ông ấy…
Giống hệt bố cô ở thế giới cũ.
Máu trong người như chảy ngược, toàn thân cô cứng đờ.
"Chị Châu? Chị sao thế?" Tiểu Vân kéo nhẹ tay cô, lo lắng hỏi. Châu Mạt giật mình bừng tỉnh, vội dời ánh mắt.
Tiểu Vân, Tiểu Sách và Thành Anh đều nhìn cô với vẻ quan tâm.
Châu Mạt mấp máy môi, cố gượng một nụ cười nhợt nhạt: "Không sao, ăn thôi."
Thành Anh hơi cau mày, ngẩng đầu nhìn theo hướng ánh mắt khi nãy của cô, nhưng trong quán người ra vào quá nhiều, cô cũng không thể xác định được Châu Mạt đang nhìn ai.
Trong lòng Châu Mạt như có gì nghẹn lại, không biết nên nói sao cho phải. Cô chỉ biết cầm đũa gắp thức ăn, nhưng không kìm được lại ngẩng đầu lần nữa.
Lần này…
Người đàn ông đó vẫn còn ở đó. Và… Đỗ Liên Tây đang đeo khẩu trang, ngồi đối diện ông ấy…
Miếng đồ ăn trong đũa rơi xuống bát, ánh mắt Châu Mạt hẹp lại, nhìn chằm chằm về phía Đỗ Liên Tây. Đúng lúc đó, Thành Anh nắm lấy tay cô, khiến cô giật mình quay lại.
Thành Anh nhìn cô, hỏi nhỏ: "Em đang nhìn người đàn ông mặc vest đen kia à?"
Châu Mạt không đáp.
Một lúc lâu sau, như thể lấy lại được tiếng nói, cô hỏi: "Chị biết ông ấy là ai không?"
Ánh mắt Thành Anh dừng lại trên gương mặt cô, trong lòng đầy nghi ngờ nhưng chưa tiện hỏi, chỉ đáp: "Ông ấy tên là Châu Toàn, tổng giám đốc của Công ty Đầu tư Hải thị. Em với ông ấy…?"
"Không, không có gì. Em chỉ thấy ông ấy trông rất giống một người quen cũ thôi." Châu Mạt cắt ngang dòng suy đoán của Thành Anh.
Công ty Đầu tư Hải thị?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!