Chương 45: (Vô Đề)

Đêm đó, Châu Mạt mơ rất nhiều. Cô mơ thấy thế giới cũ, mơ thấy bố mẹ mình, mơ thấy bản thân xuyên không vào cuốn tiểu thuyết này. Đáng sợ hơn là còn mơ thấy mình trở thành nguyên chủ, cứ thế đi theo sau Tạ Xiễn, yêu mà không được đáp lại. Cô còn trơ mắt nhìn Tạ Xiễn và Đỗ Liên Tây kề vai sát cánh, quấn quýt không rời.

Cô như hóa điên, tìm mọi cách chứng minh với tất cả rằng mình mới là vợ của Tạ Xiễn, còn Đỗ Liên Tây chỉ là kẻ chen chân. Nhưng tại sao ai cũng mặc nhiên tin rằng Đỗ Liên Tây và Tạ Xiễn mới là một đôi trời sinh? Tại sao? Tại sao…

Tại sao…

Đến cả thở cũng trở nên khó nhọc. Châu Mạt mở choàng mắt, đập ngay vào mắt là chiếc cằm rắn rỏi của ai đó. Cô chớp mắt, theo phản xạ định rút lui về phía sau.

Nhưng rồi cô phát hiện ra, đầu mình đang gối lên tay anh, mà dưới tấm chăn, chân cô còn vắt ngang eo anh.

Trong chăn.

Một tay người đàn ông vẫn đang nắm lấy mắt cá chân cô, còn chiếc váy dài màu đỏ của cô chẳng biết đã bị kéo lên cao đến đâu rồi.

Ánh sáng trong phòng mờ mờ tối tối.

Người đàn ông cảm nhận được người trong lòng đang cử động, liền siết tay, kéo cô sát lại gần hơn.

Cả người Châu Mạt cứng đờ.

Cái tình huống quái gì thế này?

Bàn tay ấy còn đang trượt lên trên…

Châu Mạt lại cứng người thêm lần nữa.

Cô luồn tay vào trong chăn, gạt tay anh ra, nhưng lại bị anh phản tay nắm chặt lấy…

Ngay sau đó, người đàn ông trở mình đè lên người cô. Tạ Xiễn với đôi mắt dài hẹp vẫn còn vương chút ngái ngủ, nhìn cô: "Hửm?"

Châu Mạt theo phản xạ đưa tay chống vào vai anh, ánh mắt liếc một vòng.

"Ơ, mặt anh sao lại có dấu bàn tay?"

Đôi mắt Tạ Xiễn lập tức mở to: "…Em nghĩ sao?"

Châu Mạt mặt ngơ ngác: "Tối qua anh đánh nhau với ai à?"

Tạ Xiễn: "….."

Một giây sau, Châu Mạt bắt đầu giãy giụa: "Tạ Xiễn!!"

"Tạ Xiễn!! Đồ khốn, buông tôi ra…"

Nhiệt độ trong phòng đột ngột tăng cao. Lần đầu tiên trong đời, Châu Mạt muốn khóc, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sức mạnh đáng sợ của người đàn ông này.

Đúng lúc đó.

Chiếc điện thoại trên bàn đầu giường reo lên, Châu Mạt dùng một tay giữ chặt tay anh, dùng chân đạp nhắc nhở: "Điện thoại… điện thoại…"

"Tạ Xiễn, đừng có giở trò lưu manh nữa…" Cô tay chân quẫy đạp không ngừng, nhưng Tạ Xiễn cúi xuống chặn môi cô lại, không cho cô nói thêm gì nữa.

Chuông điện thoại vẫn vang lên.

Châu Mạt vơ lấy ống nghe, bộp một tiếng, đập thẳng lên trán Tạ Xiễn…

Căn phòng lập tức im bặt.

Tạ Xiễn chống tay, nheo mắt nhìn cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!