Chương 37: (Vô Đề)

"Tình cảm gì ở đây?"

Châu Mạt bị hôn đến mức hai má ửng hồng. Tạ Xiễn vẫn quỳ trên tấm ván giặt, hai tay nâng lấy khuôn mặt cô, trán kề trán. Trong mắt cô ánh lên tia nước long lanh, nhìn thẳng vào đôi mắt dài và sâu của anh.

Cô nghiến răng nhẹ.

Tạ Xiễn bật cười khẽ: "Tối đó ở Tằng Hải, em thấy hết rồi đúng không?"

Châu Mạt không đáp, gò má hai bên đỏ bừng lên.

"Còn nói dối bảo là không thấy anh." Tạ Xiễn dùng ngón cái miết qua đôi môi đỏ ửng của cô, trên môi còn vương chút nước, mềm và ẩm.

"Không ngờ em lại giấu được chiêu này."

Anh lại bật cười.

Châu Mạt giơ tay định gạt tay anh ra, nhưng Tạ Xiễn không chịu buông, ngược lại còn cúi xuống hôn lên môi cô một cái, giọng khàn khàn.

"Em đang ghen sao?"

Châu Mạt mím môi: "Sao tôi phải ghen?"

"Thật à?" Tạ Xiễn khẽ hỏi, rồi chậm rãi nói tiếp: "Tối hôm đó ăn tối, Trần Du Tây xuất hiện chỉ là ngoài ý muốn. Anh đến gặp bạn học của Thẩm Nguyên, ai ngờ bạn cậu ta lại là bạn cùng lớp với Trần Du Tây. Sau khi ngồi vào bàn, Trần Du Tây đi một mình tới nhà hàng, bạn của Thẩm Nguyên thấy cô ta ăn một mình có vẻ cô đơn nên gọi qua ngồi cùng. Suốt cả bữa, anh không nói với cô ấy một câu nào."

"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, sau này có gì em cứ hỏi thẳng anh."

Châu Mạt lạnh nhạt đáp: "Tôi không hứng hỏi, buông tôi ra."

Nói rồi, cô liếc mắt nhìn ra cửa, Vu Quyền sớm đã cao chạy xa bay, còn chu đáo đóng cửa giúp cô.

Tạ Xiễn vẫn không buông, còn hôn thêm mấy cái, rồi hỏi: "Khi nào thì cho anh đứng dậy?"

Lúc này Châu Mạt mới cúi đầu, nhìn tấm ván giặt dưới đầu gối anh. Những rãnh trên ván sâu rõ, từng đường từng đường.

Nhìn vào…

Chắc là đau…

Nhưng Châu Mạt chẳng thấy xót chút nào. Cô bật cười, hơi buông lỏng tâm tình, ghé sát tai anh, khẽ nói: "Đã muốn khoe khoang tình cảm thì quỳ cả đêm luôn nhé?"

Giọng cô mềm như nước, chỉ cần khẽ thở ra đã khiến người ta xao lòng. Tạ Xiễn khẽ nuốt một ngụm, nghiêng đầu, nhẹ nhàng cọ qua má cô, thì thầm: "Được, quỳ cả đêm cũng được, đổi lấy hai tiếng của em…"

Giọng anh trầm thấp, mang theo chút khàn khàn, ánh mắt lại chẳng biết kiềm chế.

Châu Mạt hiểu rõ ý anh, cố ý hỏi lại: "Hai tiếng đã đủ với anh à?"

Tạ Xiễn nhướng mày: "Em muốn thêm giờ cũng được, anh theo tới cùng."

Tai Châu Mạt nóng bừng, cô nắm cổ áo anh, đẩy mạnh một cái rồi bật dậy, đứng cao nhìn xuống, ra lệnh: "Quỳ tiếp đi, tôi chưa cho phép thì đừng có đứng dậy."

Dứt lời, cô rời khỏi sofa, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Đến nửa đường, cô cầm điện thoại gọi cho trợ lý: "Nửa tiếng nữa đến đón sếp của em đi. Không giải quyết được thì gọi cái người tên Vu Quyền ấy tới."

Cúp máy xong, cô bước thẳng vào phòng tắm.

Tắm xong chắc cũng phải hơn nửa tiếng, lúc ra Tạ Xiễn kiểu gì cũng biến rồi.

Hơi nước nhanh chóng phủ khắp phòng tắm, Châu Mạt không chút gánh nặng mà tắm rửa, ngửa đầu để nước nóng chảy xuống mặt, tóc và cơ thể. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Tạ Xiễn quỳ gối trên tấm ván giặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!