Châu Mạt mơ một giấc mơ… giấc mơ khiến cô không dám nghĩ lại. Trong mơ, làn váy bị vén lên, hơi thở nóng bỏng không chỗ trốn chạy, giam giữ lấy cô một cách mãnh liệt.
Cô thường mặc váy ngủ khi đi ngủ, nhưng chưa bao giờ mơ thấy điều gì như thế này. Đây là lần đầu tiên… cũng là lần khiến cô bối rối nhất.
Sáng sớm tỉnh dậy, ánh nắng vàng rực từ cửa sổ kính lớn tràn vào phòng, chiếu trên tấm thảm xám. Châu Mạt đưa tay che trán, chiếc chăn ấm trượt xuống ngang hông, váy ngủ cũng bị cuốn theo, để lộ đôi chân dài trắng muốt thả hờ bên mép giường.
Cô ngáp khẽ, gò má vẫn còn ửng hồng… vì người đàn ông trong giấc mơ lại chính là Tạ Xiễn.
Cô không thể nào hiểu nổi vì sao tên đàn ông đáng ghét ấy lại xuất hiện trong mộng mình. Nhưng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cô kéo váy xuống, rời khỏi giường rồi đi vào phòng tắm.
Ở sau chân, nơi cô không thể thấy vẫn còn vài dấu đỏ, là vết hôn…
Hơn mười phút sau, Châu Mạt rửa mặt chải tóc xong, chọn một bộ đồ ống rộng từng mặc trước đó, quần dài đủ để che kín những dấu vết dễ thấy.
Cô buộc tóc lên đại khái, cột thành búi nhỏ, rồi rời phòng.
Xuống cầu thang phải đi ngang qua phòng khách.
Châu Mạt liếc nhìn thoáng qua. Phòng khách trống không, chiếc sofa dài rộng được gấp chăn ngay ngắn, gối đặt trên chăn. Trên bàn trà là chiếc laptop đang mở, bên cạnh là một chiếc điện thoại đen, một vài tập tài liệu đặt hơi lộn xộn.
Cánh cửa phòng vệ sinh cạnh phòng khách bật mở, Tạ Xiễn bước ra, cả người còn ướt nước. Áo sơ mi chỉ cài vài cúc phía dưới, tà áo buông lơi, chưa được sơ vin vào quần. Anh nghiêng đầu đang lau tóc…
Ánh mắt hai người chạm nhau, không cách nào tránh khỏi, Châu Mạt nhìn thấy rõ lồng ngực và xương quai xanh của anh. Cảnh trong mơ lại bất chợt ùa về khiến cô cứng người, vội vã dời ánh nhìn.
Nhưng khi quay đầu đi, chiếc cổ trắng ngần lộ ra, như thể dâng đến trước miệng dã thú… cảm giác đêm qua gần như ùa lên đầu lưỡi.
Tạ Xiễn vứt khăn, bước đến chỉ trong vài bước.
Chân cô chưa kịp đặt lên bậc thang, vòng eo đã bị anh ôm chặt, rồi thân người cô bị xoay ngược lại. Phản xạ của cô là vùng vẫy.
Chỉ một giây sau.
Cô bị anh nhấc bổng, ép vào tường, Tạ Xiễn nghiêng đầu, hôn lên môi cô.
Sự lơ lửng khiến Châu Mạt hoảng loạn, bản năng níu lấy áo sơ mi của anh, dùng chân đạp, cắn lên môi và lưỡi anh. Tạ Xiễn thở dồn dập, áp sát môi cô, trong mắt ánh lên tia tà khí: "Sợ à? Sợ thì quấn lấy eo anh đi."
"Quấn… bà nội anh!"
Dì Châu ngước nhìn đồng hồ, rồi đi lên lầu định gọi Châu Mạt. Nhưng vừa tới góc hành lang tầng một, bà dừng chân. Ở đầu cầu thang tầng hai, Tạ Xiễn đang áp trán vào Châu Mạt, không biết đang nói gì. Áo sơ mi anh hơi xộc xệch, Châu Mạt thì nắm lấy vạt áo trên vai anh, chân cô vẫn đang giãy nhẹ.
Cả hai… rất thân mật.
Dì Châu lặng lẽ lùi lại.
Trả lại không gian cho hai người họ.
Ông nội Tạ cũng lén ló đầu ra xem.
Nhìn một hồi lâu, dì Châu đành phải lấy tay che mắt ông lại, nói nhỏ: "Lão gia, không nên nhìn linh tinh…"
Ông nội gạt tay bà ra: "…Tôi chỉ nhìn chút thôi mà."
"Mạt Mạt nặng lắm nhỉ? Có đến năm mươi ký không? Tạ Xiễn bế lên dễ dàng vậy sao?"
Dì Châu: "…Lão gia, đừng nhìn nữa."
"Hai đứa nó đang nói gì thế nhỉ? Ơ… hôn rồi kìa…"
Dì Châu: "……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!