Chương 34: (Vô Đề)

Một đoạn video ngắn dài hơn hai mươi giây đã quay xong. Châu Mạt cất điện thoại, bình thản nói: "Đi thôi."

Thành Anh ngạc nhiên: "Hả? Vậy là xong rồi à?"

"Ừm, vậy là xong rồi." Châu Mạt đáp tự nhiên, còn đưa tay kéo cô ấy đi, theo bước chân của nhân viên phục vụ.

Thành Anh liếc nhìn Trần Du Tây, ánh mắt mang chút trách móc, kiểu như tiếc nuối người mình thương không nên thân. Tay trái tay phải đều là máu mủ, thế mà Trần Du Tây chẳng biết tự giữ lấy danh tiếng của mình, sao lại vướng vào chuyện với Tạ Xiễn chứ…

Cô hỏi Châu Mạt: "Em không định làm gì à?"

"Làm gì cơ ạ?" Châu Mạt ngồi xuống, cầm thực đơn lên xem. Dù có định làm gì thì cô cũng không định kể cho Thành Anh biết, trong giới giải trí, không có bạn bè thật sự, mà chuyện này lại liên quan đến Trần Du Tây, chắc chắn Thành Anh sẽ thiên về phía cô ấy.

Cho nên quay video là quay lại thế thôi.

Thành Anh dường như hiểu ra ý của Châu Mạt, cô cũng cầm lấy chiếc máy tính bảng bên cạnh để xem món.

Nhiều món ăn trong thực đơn này Châu Mạt chưa từng thấy bao giờ, nhưng nhìn hình thì có chút giống với thế giới cũ mà cô từng biết. Cô bắt đầu bàn với Thành Anh về việc gọi món. Vì trước đây Thành Anh từng đến đây nên cô giới thiệu cho Châu Mạt vài món khá ổn. 

Gọi món xong, Thành Anh nói: "Em định làm gì sau đó, chị sẽ giả vờ không biết."

"Nhưng mà giờ thì Đỗ Liên Tây đã hạ nhiệt rồi, đây là cơ hội của Trần Du Tây. Công ty cũng có ý định lăng xê cô ấy đấy."

Châu Mạt gật đầu: "Em biết rồi. Nhưng…chuyện này, em chỉ nhắm vào Tạ Xiễn thôi."

"Em… không yêu chồng mình thật à?" Thành Anh hơi do dự, rồi hỏi.

Châu Mạt khựng tay, ngừng nghịch điện thoại.

Yêu ư?

Yêu là gì?

Với thân phận phức tạp như cô, thì yêu cái gì được chứ?

Thành Anh nắm lấy tay Châu Mạt: "Sao tự dưng chị lại thấy em giống như một linh hồn lạc lõng quá vậy?"

Tay của Thành Anh rất mềm, cũng rất ấm.

Châu Mạt bật cười: "Vâng, thì đúng là một linh hồn lạc lõng mà."

Chẳng phải sao?

Chính là như vậy.

Thành Anh nhìn Châu Mạt, không nói thêm gì nữa. Đúng lúc đó, món ăn cũng được mang lên, hai người cúi đầu ăn uống.

Trong suốt quãng thời gian tiếp xúc với nhau, Châu Mạt chưa từng nhắc đến chồng, cũng không nói về hôn nhân của mình. Ngay cả bố mẹ, hay người ông mà cô từng viết trong lý lịch, cô cũng chẳng bao giờ nhắc tới. Quá khứ, trường học, bạn bè cũ, Châu Mạt đều không nói về những chuyện ấy.

Chẳng khác gì một linh hồn lạc lõng.

Món ăn khá ngon, hương vị cũng chuẩn, chỉ có điều khẩu phần rất ít, hơn nữa giá lại cao. Hai người gọi thêm một chai rượu vang đỏ.

Khi ăn xong, bên ngoài đã bắt đầu mưa lâm râm.

Châu Mạt thanh toán, cùng Thành Anh bước ra cửa. Khi đi ngang qua khu bàn VIP lúc nãy, cô liếc nhìn, giờ đã là một nhóm người khác ngồi vào đó.

Thành Anh nhẹ nhõm thở phào.

Châu Mạt chỉnh lại tay áo, cả hai bước ra ngoài. Thành Anh gọi tài xế công nghệ, rồi hai người đứng dựa vào khung cửa, ngắm nhìn cơn mưa lách tách rơi ngoài phố.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!