Chương 32: (Vô Đề)

Châu Mạt áp sát vào tường, khựng lại một thoáng. Sau lưng cô có hình xăm con bướm sao? Ở thế giới cũ, có lần cô từng vì vai diễn mà đi xăm một con bướm. Người thợ xăm khi đó còn bảo xương b. ướm sau lưng cô vốn đã giống như đôi cánh. Châu Mạt ngơ ngẩn, cơ thể của nguyên chủ này… cũng có xăm một con bướm sao?

Hơi thở của người đàn ông áp sát từ phía sau.

"Tạ Xiễn…" Giọng cô từ cứng rắn dần trở nên yếu ớt, cuối cùng không thốt ra thành lời. 

Tạ Xiễn ngừng lại, má áp lên gò má cô, thì thầm: "Là đạo diễn Lâm bảo em diễn vậy à? Em lúc nào cũng chẳng nghe lời."

Cô tưởng anh không biết sao?

Chiếc váy xanh biếc hở lưng, để lộ ra hình xăm con bướm sống động như thật. Khi cô bước về phía Tiêu Chân, con bướm đó tựa như đang bay múa.

Nó nằm ngay ở phần eo của cô.

Rõ ràng đến mức… Chỉ cần nghĩ đến cảnh Tiêu Chân bị cô quyến rũ, máu trong cổ họng Tạ Xiễn lại cuộn lên, cả cơ thể như bị thiêu đốt bởi cơn thịnh nộ.

"Không, không phải đạo diễn Lâm bảo tôi quay." Tên đàn ông chết tiệt này khí thế quá mạnh, Châu Mạt vừa nhớ lại nụ cười bất đắc dĩ của đạo diễn Lâm hôm nay, lập tức nhận hết về mình. "Là tôi tự muốn quay. Chỉ là một cảnh thôi mà còn phải làm hậu kỳ, phiền phức lắm."

Châu Mạt cũng đang bực, nhưng để tránh anh đi gây chuyện với đạo diễn Lâm, giọng cô đành dịu xuống. 

Tạ Xiễn đặt tay lên eo cô, anh nói khẽ: "Thật không? Vậy thì quay lại đây."

"Em quay kiểu gì?" Bị anh ép chặt vào tường như thế này, quay kiểu gì được nữa?

Cằm bị anh nâng lên. Trong ánh sáng mờ mờ, ánh mắt cô đối diện với anh trong bóng tối. Tạ Xiễn lại tiến gần hơn: "Hôn anh."

Châu Mạt: "…"

Không.

"Không hả?" Giọng anh trầm xuống, rồi bật cười khẽ, rất nhẹ. "Được thôi, để anh nói cho đạo diễn Lâm biết…"

Trong lòng Châu Mạt chửi thề một tiếng.

Rồi cô cắn lên đôi môi mỏng của anh.

Cắn chết anh luôn.

Tên đàn ông khốn kiếp.

Cái quái gì thế này.

Nam chính từ đâu nhảy ra vậy? Không đi hành hạ nữ chính của anh, lại lôi nữ phụ là tôi ra giày vò là sao? Mẹ nó.

Chẳng lẽ tôi xuyên nhầm truyện rồi???

Hơn mười phút sau, Châu Mạt chỉnh lại đai áo choàng, khoanh tay trước ngực, hỏi: "Đồ đâu?"

Tạ Xiễn thong thả thắt cà vạt, ngón tay chạm nhẹ lên khóe môi vẫn còn dính máu, "Không có đồ gì hết."

Châu Mạt nghiến răng: "Anh biến nhanh lên cho tôi."

Người đàn ông hơi nhướn mi, nhìn cô: "Không có lần sau đâu, nhớ lấy."

Châu Mạt chẳng buồn đáp, cô mím môi, im lặng. 

Tạ Xiễn buông tay, cà vạt đã buộc xong, anh xắn tay áo lên, nói: "Nhà họ Tiêu cũng được đấy, nhưng so với nhà họ Tạ thì còn kém xa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!