Chương 31: (Vô Đề)

Tên đàn ông khốn kiếp ấy thật đúng là giỏi diễn trò. Viên Viên vẫn còn đang xuýt xoa ngưỡng mộ, Châu Mạt chẳng buồn đáp lời. Cho dù anh thực sự có mua đi nữa, cô cũng sẽ không bắt anh phải quỳ.

Rất nhanh sau đó, lớp trang điểm đã hoàn tất. Một trợ lý hóa trang khác tiến đến giúp Châu Mạt thay trang  phục, lần này là một bộ khác.

Chiếc váy sen màu xanh ngọc khiến Châu Mạt trông thật tươi tắn, thanh thoát. Viên Viên bước đến, cài trâm lên tóc cô, chiếc trâm có sắc màu hài hòa với váy.

Nhân viên hậu trường vén màn, mỉm cười hỏi: "Châu Mạt xong chưa vậy?"

"Xong rồi." Viên Viên khẽ gọn mái tóc cho Châu Mạt, rồi vừa đẩy cô ra phía cửa vừa cười hỏi lại: "Ơ, sao không thấy sắp xếp trợ lý riêng cho cậu?"

Là vợ của Tạ tổng mà, chẳng phải lẽ ra phải có sao?

Châu Mạt vén váy bước ra ngoài, nói: "Chắc vài hôm nữa công ty sẽ sắp xếp thôi."

"Chậc, nhìn cậu chẳng giống vợ Tạ tổng gì cả." Mộc mạc quá chừng. Viên Viên tựa vào khung cửa, cười. 

Châu Mạt chỉ mỉm cười, không đáp thêm lời nào, rồi bước về phía phim trường.

Tiêu Chân vừa rời khỏi máy quay, lúc này đã vào thu, trời se se lạnh. Anh vừa bước xuống, trợ lý đã nhanh chóng khoác áo lên vai, rồi đưa cho anh ly giữ nhiệt. Uống một ngụm nước, anh vừa đặt ly xuống thì trông thấy Châu Mạt trong chiếc váy xanh ngọc dịu dàng kia.

Lông mày được vẽ tỉ mỉ, dáng đi trên hành lang như bước ra từ bức tranh. Nghĩ đến những tin tức gần đây, ánh mắt Tiêu Chân thu lại.

"Châu Mạt, lại đây." Đạo diễn Lâm vẫy tay gọi, Châu Mạt liền bước nhanh đến sau máy quay. Ông mở đoạn quay thế thân trước đó ra, nói: "Cần quay bù vài cảnh."

"Ừm… Đừng nói với chồng em đấy nhé." Đạo diễn vừa dứt lời, lại bổ sung một câu. Châu Mạt khẽ cười, ánh mắt dừng lại trên màn hình, nơi bóng lưng cuộn tròn sau màn buông thấp hiện ra lờ mờ.

Không rõ đã mời diễn viên đóng thế nào, nhưng tấm lưng ấy rất đẹp. Mà lưng của Tiêu Chân thì khỏi bàn, từng đường nét đều toát lên sức mạnh. Áo choàng vẫn còn vắt nơi eo, vừa sống động vừa cuốn hút.

Phòng quay tạm thời đã chuẩn bị xong.

Từ xa nhìn lại chỉ là một chiếc giường đơn sơ, nhưng qua ống kính và một chút chỉnh sửa, lại trở nên vô cùng đẹp mắt. Đạo diễn Lâm vỗ nhẹ lên vai Châu Mạt.

Châu Mạt gật đầu, bước đến phía máy quay.

Cô vừa đứng vào vị trí, Tiêu Chân cũng đặt ly nước xuống, đi về phía cô. Châu Mạt khẽ mỉm cười: "Thầy Tiêu."

Ánh mắt đen sâu của Tiêu Chân dừng lại nơi cô, "Ừm", vẫn là giọng điệu ấm áp, dịu dàng, nhưng lẫn trong đó là một chút xa cách. Trợ lý tiến lên giúp anh cởi áo choàng, chậm rãi để lộ phần thân trên và tấm lưng săn chắc, rõ ràng anh đã duy trì luyện tập lâu năm, vóc dáng tuyệt đẹp.

Anh ngồi xuống giường.

Trợ lý của Viên Viên chạy vào, đến sau lưng Châu Mạt, bắt đầu cởi váy cho cô, sẽ không lộ toàn thân, vì vẫn còn mặc áo yếm.

Cô gái trợ lý ngước nhìn Châu Mạt, thấy nét mặt cô vẫn rất điềm tĩnh, liền khẽ hỏi: "Chị Mạt, chị không hồi hộp chút nào sao?"

"Không đâu." Châu Mạt nghiêng đầu, mỉm cười trả lời. Có vẻ chính cô bé trợ lý mới là người căng thẳng, buộc dây áo cứ run tay mãi không xong, Châu Mạt đành tự đưa tay giúp một chút.

Cô từng đóng nhiều phim rồi, những cảnh hở lưng, hở ngực cũng chẳng phải lần đầu.

Tiêu Chân ngồi trên giường, đôi mắt đen thẫm dừng lại nơi người phụ nữ trước mặt.

Châu Mạt vì nghiêng đầu, nên lộ ra chiếc cổ trắng ngần và thanh mảnh, góc nghiêng ấy đẹp đến nao lòng. Trên người cô có một vẻ thuần khiết không thể mạo phạm nhưng lại khiến người ta khó lòng kiềm chế khao khát muốn chiếm đoạt.

Yết hầu Tiêu Chân khẽ chuyển động, anh nhanh chóng dời mắt đi.

Bên phía Châu Mạt cũng đã xong xuôi, đạo diễn Lâm đi tới, không dám nhìn lâu vào người cô, chỉ nói: "Chỉ ba cảnh thôi, quay xong rất nhanh."

"Vâng." Châu Mạt gật đầu. Tấm lưng trần lộ ra khiến cô cảm thấy hơi lạnh.

Đúng là trời vào thu thật rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!