Chương 30: (Vô Đề)

Đỗ Trọng Vi nghe thấy câu đó thì không khỏi ngạc nhiên, định phản bác, muốn nói gì đó. Nhưng rồi lại nhớ đến những chuyện trên mạng dạo gần đây.

Ví như mấy đề tài nóng trên hot search gần đây.

Thư ký đã mang tài liệu đến cho ông xem, vợ của Tạ Xiễn cũng là một người không phải dạng vừa.

Thế nên, Tạ Xiễn sợ vợ cũng là chuyện dễ hiểu. Chỉ là, Đỗ Trọng Vi cười khẽ, nói: "Tạ Xiễn à, kính trọng vợ thì có thể hiểu được, nhưng đàn ông thì không thể để vợ trèo lên đầu cưỡi cổ, nếu không thì thể diện đàn ông còn đâu nữa?"

Nhà họ Đỗ quyền thế giàu có, Đỗ Trọng Vi vốn không phải người một lòng với gia đình. Dù hôn nhân của ông với vợ là sự kết hợp giữa hai gia tộc mạnh, nhưng chuyện đàn ông ra ngoài lâu lâu vướng chút hoa thơm cỏ lạ cũng chẳng có gì lạ.

Tạ Xiễn hơi nâng cằm, ngậm điếu thuốc, nói: "Đỗ Tổng, chúng ta không hợp nói chuyện."

Dứt lời, anh không đợi Đỗ Trọng Vi đáp lại mà cúp máy luôn.

Và lập tức chặn số.

Châu Mạt ở bên cạnh lặng lẽ chứng kiến hết, nhất thời không biết nên nói gì. Cô nghiêng đầu tránh ánh mắt, cúi đầu gắp thức ăn.

Điện thoại cô cũng vang lên. Cô liếc qua, là ông nội Tạ gửi tin nhắn WeChat đến.

Ông nội Tạ: [Mạt Mạt, đang làm gì đó?]

Châu Mạt: [Con đang ăn cơm, ông đã ăn chưa ạ?]

Ông nội Tạ: [Ăn rồi, chỉ hơi chán. Khi nào con về chơi với ông?]

Châu Mạt: [Mai con có thể phải quay lại phim trường rồi đó ạ. Mà ông, con hỏi ông một chuyện nhé.]

Ông nội Tạ: [Hỏi đi.]

Châu Mạt: [Đàn ông sợ vợ có phải bình thường không ạ?]

Bố mẹ cô yêu thương nhau, bố cô cũng khá nể mẹ, nên Châu Mạt luôn nghĩ đó là chuyện bình thường. Nhưng gia đình như nhà Tạ Xiễn, sao lại có thể sợ vợ được?

Ông nội Tạ: [… Bình thường chứ sao, bố của Tạ Xiễn cũng sợ mẹ nó. Còn ông thì không đến mức sợ, vì bà nội con rất dịu dàng. Còn Tạ Xiễn, chắc giống ông… nhỉ?]

Châu Mạt đọc xong, bật cười. Cô vừa gõ được hai chữ, điện thoại đã bị một bàn tay lấy mất.

Cô ngẩng đầu lên ngay.

Tạ Xiễn cúi nhìn màn hình một lúc, đầu ngón tay thon dài nhấn giữ nút ghi âm, nói: "Phải, giống ông. Giống ông quỳ trên tấm ván giặt đồ mà bà mua."

Ông nội Tạ sững người, giận dữ: "… Tạ Xiễn, con đang nói cái gì thế hả?"

Ngay sau đó, ông lại gửi thêm một tin:

Ông nội Tạ: [Mạt Mạt, con thử mua ván giặt đồ tặng nó xem.]

Tạ Xiễn vẫn cầm điện thoại, đôi mắt hẹp dài khẽ lướt qua phía Châu Mạt. Cô cũng nghe thấy, ngập ngừng một chút rồi như bị ai đó xui khiến, khẽ hỏi: "Nếu tôi mua, anh có quỳ không?"

Người đàn ông nhìn cô một lúc lâu, mãi sau mới đáp: "Không quỳ."

Anh đưa lại điện thoại cho cô. Châu Mạt nhún vai nhận lấy, nói: "Tôi biết ngay anh sẽ không quỳ mà."

Tạ Xiễn chau mày: "…"

Lặng đi một lúc, giọng anh trầm thấp: "Em cứ mua đi."

Thật ra Châu Mạt chỉ hỏi cho có, cô cũng chẳng để tâm lắm. Dù sao hai người họ cũng không phải kiểu vợ chồng ân ái thật sự. Cô uống một ngụm nước, như thể vừa nghe thấy anh nói gì đó, quay đầu lại hỏi: "Anh vừa nói gì cơ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!