Chương 22: (Vô Đề)

Cánh cửa hành lang bất chợt bật mở, vài căn phòng lân cận cũng vang lên tiếng động tương tự. Mấy người thuê phòng tò mò thò đầu ra xem. Đỗ Liên Tây theo phản xạ vội che mặt, lùi lại mấy bước, ngước mắt nhìn Tạ Xiễn.

Thế nhưng cánh cửa trước mặt cô lại "rầm" một tiếng, khép lại lạnh lùng.

Gương mặt nghiêng lạnh như băng của người đàn ông ấy khắc sâu vào tâm trí Đỗ Liên Tây.

"Chuyện gì vậy?"

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Những tiếng xì xào râm ran vang lên, không sót câu nào lọt khỏi tai cô. Đỗ Liên Tây tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn cách cúi đầu, lấy tay che mặt rồi vội vã đẩy cửa thoát hiểm, bước xuống cầu thang.

Phía sau vẫn có người bàn tán: "Hồi nãy nhìn quen lắm, là ai nhỉ?"

"Trông giống một diễn viên nào đó?"

"Dâng thân không thành nên bỏ chạy à?"

Đỗ Liên Tây rẽ vào cầu thang thoát hiểm, những lời bàn tán vẫn không ngừng vang vọng bên tai. Gương mặt cô trắng bệch, một tay vịn lan can, bước đi xiêu vẹo xuống từng bậc thang.

Châu Mạt xem kịch bản đến hơn một giờ sáng. Vừa xem vừa tập vài động tác yoga, còn tranh thủ plank được vài phút. Gần hai giờ cô mới chìm vào giấc ngủ.

Sáng chưa đến bảy giờ, điện thoại đã reo, là Thành Anh gọi giục. Châu Mạt với mái tóc rối tung ngồi bật dậy, mắt nhắm mắt mở bắt máy, rồi mơ màng lê vào phòng tắm rửa mặt.

Khoảng tám giờ, Thành Anh mang bữa sáng đến. Cô đặt đồ ăn lên bàn, hỏi: "Tối qua đồ ăn Thầy Tiêu mang đến có ngon không?"

Châu Mạt đang cột tóc, hơi khựng lại, rồi trả lời: "Ngon lắm."

Thực ra cô có ăn được miếng nào đâu. 

Thành Anh ngả lưng xuống ghế sofa, ôm lấy chiếc gối, nói: "Quán đó làm vịt quay ngon lắm."

Châu Mạt vừa nhấp ngụm sữa đậu nành vừa cắn bánh bao, gật gù: "Vâng."

"Chị có ăn không?" Cô chỉ vào hai chiếc bánh bao còn lại. 

Thành Anh lắc đầu: "Chị ăn rồi." Cô liếc đồng hồ, nói tiếp: "Nhanh lên đấy."

Châu Mạt lí nhí đáp, rồi thu dọn hộp sữa và bánh còn lại trên bàn.

Hai người rời khách sạn, buổi sáng ở phim trường hơi se lạnh. Những vết mực đen hôm trước trên bậc thềm khách sạn đã được lau sạch sẽ. Tới phim trường, chào hỏi xong, Châu Mạt lập tức vào phòng trang điểm.

Phòng hóa trang sáng sớm đã hỗn loạn, ai nấy đều bận rộn đến mức không thở nổi. Châu Mạt ngoan ngoãn đứng xếp hàng chờ tới lượt mình.

Gần chín giờ, cô mới hóa trang xong. Hôm nay phim trường đặc biệt nhộn nhịp, chiếc váy tím mà cô mặc không còn thu hút sự chú ý như mấy lần trước.

Nâng váy lên, cô bước đến khu quay.

Lúc này, Đỗ Liên Tây và Tiêu Chân đang diễn thử. Trong cảnh thư phòng, người đàn ông vận long bào đen ngồi đọc sách, chính là nhân vật do Tiêu Chân thủ vai. Đỗ Liên Tây, trong vai Châu Ngọc, đứng bên cạnh bàn sách, đang sắp xếp lại đống lộn xộn mà anh để lại. Ánh nắng len qua ô cửa sổ mở rộng, mang chút sinh khí đến căn phòng nghiêm trang.

Ánh mắt đen sâu của Tiêu Chân rời khỏi cuốn sách, lặng lẽ dừng lại nơi người phụ nữ đang thu dọn bàn, cù cố giữ vẻ điềm tĩnh và tự chủ…

Anh vẫn không thể dời mắt khỏi cô.

Đây là một trong những cảnh cao trào cảm xúc. Anh muốn có cô, nhưng cô lại không cam lòng…

Anh nói mình có thể không chạm vào cô, nhưng cô phải làm nô tì cho anh đến suốt đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!