Chương 20: (Vô Đề)

Châu Mạt vốn tưởng Tạ Xiễn, tên đàn ông cứng đầu này dù có chết cũng sẽ không đồng ý. Dù sao thì chính anh vì Đỗ Liên Tây mà gạt cô ra khỏi vai diễn kia. Theo mạch truyện, hai người đó chắc cũng sắp thành một cặp rồi chứ? Trong tình huống này, lẽ ra anh phải đứng về phía Đỗ Liên Tây mới đúng.

Huống chi anh ghét cô ra mặt, thể nào cũng phải giằng co đôi chút.

Châu Mạt đã chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến lâu dài.

Vậy mà chỉ một câu "Được", khiến cô sững người.

Châu Mạt lập tức nắm lấy cơ hội: "Anh nói rồi đấy nhé!"

"Anh đồng ý rồi, vai Tử Tây là của tôi đấy!"

"Tạ Xiễn."

Người đàn ông ngồi trên ghế, sắc mặt lạnh lẽo, môi mím chặt thành một đường thẳng. Lời đã nói ra như bát nước hất đi, anh cắn răng, nhưng không thể nào nuốt lại được.

Thế nhưng, khi thấy vẻ phấn khích không hề che giấu của cô.

Sắc mặt Tạ Xiễn càng trở nên khó coi, anh bất ngờ đứng bật dậy, vòng qua bàn, bước đến sát cô, từ trên cao nhìn xuống: "Vui lắm hả?"

Anh cao lớn, đứng dậy liền che lấp gần như toàn bộ ánh sáng hắt vào từ cửa sổ, khí thế cũng theo đó mà đè ép.

Châu Mạt vẫn đang chống tay trên bàn, vô thức lùi lại. Cô đi giày cao gót, nên ngay cả khi lùi cũng rất duyên dáng.

Tạ Xiễn nheo mắt, lại tiến thêm một bước.

Châu Mạt tiếp tục lùi.

Khuôn mặt tuấn tú của anh ngược sáng nên không nhìn rõ biểu cảm, chỉ có đôi mắt dài hẹp kia, như ẩn chứa ý đồ gì đó.

Châu Mạt thầm nghĩ.

Quái quỷ gì vậy?

Tránh ra xa tôi chút coi…

Cô nghiến răng, nói: "Tôi chắc chắn sẽ thể hiện tốt vai diễn này. Anh là nhà đầu tư, chắc chắn cũng muốn kiếm lời đúng không? Vậy thì… anh vui, tôi vui, có gì không ổn đâu?"

Châu Mạt đã lùi đến hết mức, lưng áp sát vào mép bàn.

Anh vui?

Sắc mặt Tạ Xiễn càng u ám hơn, anh đưa tay kéo lỏng cổ áo sơ mi, hỏi: "Thật sự vui như vậy?"

Châu Mạt: "…Ừm."

Sao cô lại cảm thấy anh và cô chẳng nói cùng một thứ tiếng vậy?

Khóe môi Tạ Xiễn khẽ nhếch lên, bật ra tiếng cười khẽ, giọng lạnh như băng: "Được diễn cùng Ảnh đế Tiêu, đúng là đáng "vui" thật."

Châu Mạt: "Anh nói như thể điều đó không đúng vậy."

Vừa dứt lời, ánh mắt Tạ Xiễn nheo lại, anh nhìn chằm chằm cô: "Tôi đổi ý…"

Bốn chữ "tôi đổi ý rồi" còn chưa kịp thốt ra, Châu Mạt dường như đã đoán được anh định nói gì, lập tức chỉ tay vào anh, lớn tiếng: "Anh dám đổi ý? Còn là đàn ông không hả?"

Tạ Xiễn: "……"

Mặt anh đen như đáy nồi, ánh mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!