Chương 19: (Vô Đề)

Ánh đèn vàng dịu dàng phủ lên bàn ăn. Dì Châu bưng món cuối cùng ra, đặt xuống rồi liếc nhìn Châu Mạt một cái trước khi quay người vào bếp.

Châu Mạt đầy mong đợi nhìn ông   nội Tạ. Ông cầm khăn ăn lên, chậm rãi lau khóe miệng, lau khá lâu.

Ông vẫn chưa tỏ thái độ gì rõ ràng.

Chờ thêm một lúc, Châu Mạt bắt đầu thấy sốt ruột, cô buông đũa, khoác tay ông, nhẹ giọng: "Ông ơi, ông nghĩ sao ạ? Con nói là con muốn ly hôn… thật sự… rất muốn ly hôn."

Ông nội Tạ đặt khăn xuống, khẽ gật đầu, "Ừm, ông biết rồi. Nhưng trước tiên, có chuyện này ông muốn nói với con."

"Chuyện gì vậy ạ?" Châu Mạt sốt sắng hỏi lại.

Ông nội Tạ cầm chặt khăn ăn, xoắn nhẹ trong tay như đang cân nhắc cách mở lời. Chuyện ly hôn thì một nhẽ, nhưng chuyện giữa Tạ Xiễn và Đỗ Liên Tây thì cần phải nói rõ. Thằng bé này cứ sống chết không nhận, ông cũng nên đẩy nó một chút. Ông khẽ hắng giọng: "Mạt Mạt à, con hiểu nhầm Tạ Xiễn rồi, chuyện với Đỗ…"

Đột nhiên, tiếng dì Châu vang lên từ phòng bếp: "Thiếu gia!"

Lời ông bị chặn ngang, Châu Mạt đang chăm chú lắng nghe thì cảm nhận được một bóng người cao lớn bước đến. Tạ Xiễn mặc sơ mi trắng, quần dài đen, kéo ghế ngồi xuống, cầm đũa lên gắp thức  ăn, mặt không biểu cảm. Một tay anh đặt lên bàn, cổ tay đeo đồng hồ, động tác đầy tao nhã.

Ông nội Tạ nghẹn lời, chẳng thể nói tiếp được nữa.

Châu Mạt lướt mắt qua Tạ Xiễn rồi quay lại nhìn ông: "Ông? Ông nói tiếp đi chứ…"

"À…" Ông nội Tạ ngập ngừng, "Tạ Xiễn ở đây thì để nó tự nói với con đi."

Ông nhìn về phía cháu trai. Tạ Xiễn uống một ngụm canh, đôi mắt dài khẽ cụp. Anh ngẩng đầu, giọng thản nhiên: "Nói gì cơ?"

"Chuyện giữa cháu và Đỗ…"

"Không có gì để nói cả, như cô ấy nghĩ đấy." Giọng anh trầm, hơi lãnh đạm, nghe mà hờ hững chẳng chút để tâm.

Ông nội Tạ khựng lại: "…"

Cái thằng này! Vẫn còn cứng miệng!

Châu Mạt bỗng thấy khó hiểu: "Ồ…"

Trán ông nội Tạ giật giật, ông nói: "Vậy, nếu Mạt muốn ly hôn với con, con thấy sao? Có ý kiến gì không?"

Bàn tay đang cầm đũa của Tạ Xiễn khẽ siết lại, anh nhìn Châu Mạt: "Em muốn ly hôn à?"

Câu hỏi đến đột ngột, mang theo chút áp lực, nhưng Châu Mạt không sợ anh, cô hít sâu một hơi, gật đầu: "Muốn. Rất muốn."

Tạ Xiễn nhướn mày, cười lạnh: "Nằm mơ thì có."

Nói xong, anh đặt đũa xuống bàn, đứng bật dậy, lấy chìa khóa xe trên kệ rồi bước thẳng ra cửa.

Ông nội Tạ hoàn hồn, quay đầu gọi lớn: "Tạ Xiễn!"

"Không ăn nữa." Giọng anh vọng lại từ cửa. 

Châu Mạt buông đũa, cũng bật dậy chạy theo. Cô đến cửa thì thấy anh đang cúi người, liền lao vào màn mưa, áp sát vào cửa xe, trừng mắt nhìn anh: "Tại sao anh không chịu ly hôn?"

Tạ Xiễn đã ngồi trong xe, quay đầu nhìn người phụ nữ đang nửa người chui vào qua cửa kính, bên ngoài mưa rơi lách tách.

Nửa người cô ướt sũng, môi cô tái nhợt. Anh nén lại, trầm giọng: "Em vào nhà trước đi."

"Tôi hỏi anh, tại sao không chịu ly hôn? Anh không nói thì tôi không đi. Anh cũng đừng mong lái xe đi đâu." Châu Mạt chỉ cảm thấy lửa giận thiêu đốt trong lòng.

Cái đồ đàn ông khốn kiếp này!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!