Rèm cửa tầng hai khẽ đập vào khung kính, hành lang im ắng đến mức nghe rõ cả tiếng gió. Tạ Xiễn tháo cà vạt, chậm rãi quấn quanh bàn tay. Những giọt máu dính lên vải, bám chặt, như thể hòa tan vào nhau.
Anh quay người, cổ áo mở rộng.
Ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ông nội đang đứng ở cửa phòng ngủ phụ. Ánh mắt hai ông cháu giao nhau. Tạ Xiễn không nói lời nào, xoay người đi về phía cầu thang.
Ông nội đột nhiên cất giọng: "Cứng đầu đến vậy, chẳng lẽ phải đợi mọi chuyện không thể cứu vãn nữa mới chịu mở lời?"
Tạ Xiễn khựng lại một chút, nghiêng đầu, nghiến chặt răng, vẫn không nói.
"Đối diện với lòng mình không phải điều gì xấu." Ông lão dừng lại một nhịp rồi nói tiếp: "Chẳng qua là con không thể chấp nhận việc mình lại để tâm đến một cô gái mà trước giờ vốn không thích…"
Tạ Xiễn không nghe thêm nữa, trực tiếp bước xuống lầu.
Bàn tay quấn trong cà vạt siết chặt, từng giọt máu theo khe hở rơi xuống mặt sàn, để lại dấu tích.
Ông nội vẫn đứng yên tại chỗ, nhướng mày một cái.
"Hừ."
Đàn ông mà.
Cứ cố chấp như vậy, rồi cũng sẽ có ngày phải nếm trái đắng.
–
Lúc đầu Châu Mạt còn tức giận, nhưng khi lao nhanh xuống tầng một, cơn giận lại tiêu tan dần. Cô vò nhẹ mái tóc, chào dì Châu rồi bước ra cửa.
Vừa định mở điện thoại gọi xe thì một chiếc xe đen dừng lại trước mặt. Chú Lâm bước xuống, im lặng mở cửa xe cho cô.
Châu Mạt khựng lại, hơi ngạc nhiên.
Giọng dì Châu từ phía sau vang lên: "Ông cụ bảo chú Lâm đưa cháu về căn hộ."
Châu Mạt nhìn chiếc xe đen, lại nhìn chú Lâm, trong lòng trào dâng cảm xúc khó tả. Cô khẽ nói lời cảm ơn rồi bước lên xe. Chiếc xe đen lăn bánh, rời khỏi biệt thự.
Châu Mạt tựa lưng vào ghế, ngắm ánh nắng lọt vào trong xe. Xe chạy một mạch đến khu chung cư nơi cô ở, rồi từ từ dừng lại.
Nhìn khung cảnh yên bình của khu nhà, Châu Mạt thở dài, xách túi hành lý xuống xe. Cô đi vòng ra chỗ tài xế, cúi người dặn: "Chú Lâm, chú lái xe cẩn thận nhé."
Chú Lâm gật đầu với cô.
Châu Mạt nặn ra một nụ cười gượng gạo, rồi xoay người đi vào trong khu nhà.
Vào đến nhà, cô ném túi hành lý qua một bên, ngã phịch xuống giường, chẳng buồn nhúc nhích nữa.
Cứ thế, cô thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại thì đã là giữa trưa. Cô ngồi dậy, định mở điện thoại đặt đồ ăn thì nhận được tin nhắn từ Thành Anh: "Tới công ty họp."
Châu Mạt ngồi xếp bằng, nhắn lại: "Vâng, chị Thành cũng về rồi ạ?"
Thành Anh: "Còn phải hỏi à? Em bị cắt vai diễn rồi, dĩ nhiên chị phải về xử lý…"
Thành Anh: "Em đi gấp quá. Mà này, em đã liên lạc được với tổng giám đốc Tạ chưa?"
Nhắc đến chuyện này, tim Châu Mạt chợt nhói lên.
Cô trả lời: "Chưa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!