Chương 17: (Vô Đề)

"Đã… đã kết hôn? Tổng giám đốc Tạ, sao anh biết…" Câu hỏi vừa tới miệng Vu Quyền liền ngoặt sang một hướng khác. Anh như sực nhớ ra điều gì đó, lập tức quay đầu nhìn vào phim trường, nơi đó, một bóng dáng trong bộ đồ màu tím đang đứng.

Cảnh quay cuối cùng vừa kết thúc, Châu Mạt đứng dậy khỏi đùi Tiêu Chân, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lướt qua vai anh, chậm rãi vuốt dọc sang bờ vai trái. Lớp trang điểm đậm làm nổi bật khuôn mặt với hàng lông mày cao và đôi mắt sắc sảo.

Vu Quyền nhìn rõ gương mặt Châu Mạt, vài giây sau như bừng tỉnh. Lớp trang điểm này đã làm thay đổi hoàn toàn những đường nét vốn thanh tú của cô, giờ đây trở thành một gương mặt đầy khí chất, khiến anh suýt nữa không nhận ra…

Cô đang diễn, diễn rất tốt, thân hình cũng rất đẹp. Nữ diễn viên đang là tâm điểm của cảnh quay này…

Anh đã từng gặp cô, ở trước cửa căn biệt thự xa hoa của tổng giám đốc Tạ.

Trong khoảnh khắc, mọi ký ức ùa về. Đêm hôm đó, chiếc rèm màu be ở tầng bốn, tổng giám đốc Tạ đã ngước nhìn lên một lần.

Nếu như nữ diễn viên này đã kết hôn…

Vậy thì…

Cô ấy và tổng giám đốc…

Nghĩ đến đây, Vu Quyền quay sang nhìn Tạ Xiễn. Anh ta đang cúi đầu châm thuốc. Đốm lửa bập bùng, đôi mắt dài hẹp vẫn không rời khỏi phim trường, nơi có người con gái ấy.

Cả người Vu Quyền run lên một cái.

Hôm đó hình như anh còn nói gì đó…

"Tổng giám đốc Tạ, anh và cô Đỗ thật xứng đôi."

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Vu Quyền.

Anh lau mồ hôi, nở nụ cười nịnh nọt: "Tổng giám đốc Tạ, phu nhân diễn xuất tuyệt như vậy, phải được chọn luôn làm vai chính mới đúng."

Hai từ "phu nhân" khiến động tác của Tạ Xiễn khựng lại. Anh nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người Vu Quyền.

Trán Vu Quyền lại đổ mồ hôi, cảm giác áp lực như đè nén đến nghẹt thở.

Đúng lúc anh định nói thêm điều gì đó, từ phía nhóm nhân viên vang lên một tiếng kêu kinh ngạc. Tạ Xiễn thu ánh nhìn, quay về phía phim trường…

Vu Quyền cũng nhìn theo.

Giây tiếp theo, mồ hôi anh tuôn như suối.

Ngay trên phim trường, Châu Mạt giẫm phải váy mình suýt ngã, Tiêu Chân lập tức đưa tay ôm lấy eo cô, hai người đang nhìn nhau đắm đuối.

Còn bên này…

Điếu thuốc vừa mới châm đã bị gãy làm đôi. Không biết gãy thế nào, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tạ Xiễn vang lên giữa không gian: "Cậu nói đúng, đúng là nên chọn một vai chính."

Nói xong.

Tạ Xiễn không chút biểu cảm, chậm rãi bóp nát điếu thuốc, rồi quay người bước vào phòng nghỉ của nhà sản xuất.

Sau tiếng "cắt" của đạo diễn.

Tiêu Chân buông eo Châu Mạt ra. Qua lớp váy mỏng, vòng eo kia nhỏ đến mức có thể ôm trọn bằng một tay. Tiêu Chân cúi đầu, giấu đi cảm xúc trong mắt mình.

Châu Mạt thở phào nhẹ nhõm, quay sang Tiêu Chân: "Thầy vất vả rồi ạ."

"Đạo diễn cũng vất vả rồi…" Cô lễ phép chào hỏi từng người. Đó là thói quen cô giữ được từ thế giới trước, sau mỗi cảnh quay đều chào hỏi mọi người, dù khi đó cô đã là một ảnh hậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!