Chương 15: (Vô Đề)

Cô muốn dọn ra ngoài…

Tạ Xiễn đang xắn tay áo thì chợt khựng lại, tay thả xuống, người hơi nghiêng dựa vào khung cửa.

"Dọn ra ngoài?" – Anh mắt anh khóa chặt vào Châu Mạt, lạnh lùng mà sắc bén. May mà Châu Mạt từng trải, cô đối diện với ánh nhìn ấy một cách điềm tĩnh.

Ông nội Tạ cau mày, liếc sang cô gái đang ngồi bên cạnh.

Cũng chẳng trách cô bé muốn từ bỏ tình cảm với Tạ Xiễn. Còn chưa ly hôn mà chồng mình đã tỏ ra như vậy, ai mà không sợ chứ?

Ông nội Tạ lên tiếng, giọng mang theo phần nghiêm nghị: "Con có ý kiến gì không?"

Dù hỏi vậy nhưng ông cũng chẳng thật sự định nghe theo ý kiến của Tạ Xiễn…

Tạ Xiễn vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngồi rất vững vàng kia. Trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh năm năm trước, lúc bị ép buộc ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn…

Cô gái ấy mặc một bộ đồ màu nâu, tóc buông xõa che trán, che cả ánh mắt, khi nhìn vào giấy đăng ký kết hôn lại cười rạng rỡ đến lạ…

Thậm chí còn vươn tay muốn ôm lấy cánh tay anh, nép sát vào vai anh.

Ánh mắt đầy toan tính của cô lúc đó, suốt đời anh không quên được.

Khi ánh nhìn của Tạ Xiễn như sắp xé toạc cổ họng Châu Mạt, cô cũng bắt đầu cảm thấy khó mà ngồi yên.

Tạ Xiễn khẽ nhếch môi, cười nhạt: "Không có ý kiến. Muốn đi thì đi."

Dứt lời, anh xoay người bước ra phòng khách, rút một điếu thuốc từ trên bàn trà, châm lửa, lạnh nhạt nói: "Để con bảo trợ lý đi cùng hai người, con không rảnh đến vậy."

Ông nội Tạ liền nói: "Con phải đi cùng. Dù gì ông cũng đã lặn lội đến tận Kim Đô."

Chân mày Tạ Xiễn nhíu lại vì phiền.

Nhưng không đáp lời, anh ngậm điếu thuốc rồi quay người lên lầu.

Trước khi rời đi, đôi mắt dài hẹp của anh lại một lần nữa lướt qua khuôn mặt Châu Mạt. 

Cô vô thức đưa tay lên gãi nhẹ cổ.

Ánh mắt anh dừng lại theo từng chuyển động của ngón tay cô, nhìn chiếc cổ trắng ngần mảnh mai kia, ánh mắt Tạ Xiễn hơi nheo lại, rồi anh quay người đi lên lầu.

Tiếng bước chân dần khuất sau cầu thang, cùng lúc đó, áp lực trong không khí cũng tan biến.

Châu Mạt khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ông nội Tạ vỗ nhẹ tay cô, ông đã gần sáu mươi lăm tuổi, từng dẫn dắt biết bao quân lính, trải qua đủ thứ gian nan.

Tạ Xiễn là niềm tự hào của ông.

Anh mang trong mình bóng dáng của ông…

Cũng có cả khí chất của bố mình…

Thừa hưởng hai dòng máu ưu tú, Tạ Xiễn chỉ có thể xuất sắc hơn.

Ông đã dần thu lại tính tình nóng nảy, đôi lúc cũng chợt nghĩ: nếu anh kế thừa di sản của ông, biết đâu lại làm tốt hơn cả ông trước kia.

Châu Mạt ngập ngừng: "Ông ơi, thật ra… không cần đâu ạ…"

"Phải cần. Con đến Kim Đô, nó phải chăm sóc con. Hai đứa vẫn còn là vợ chồng, còn chưa có giấy ly hôn trong tay thì nó còn phải có trách nhiệm." Ông nội Tạ ngắt lời cô, giọng quả quyết, "Hơn nữa, hai đứa là thanh mai trúc mã còn gì…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!