Lúc này nếu Châu Mạt lên tiếng, chẳng khác nào tự mình nhận là kẻ ngốc, một kẻ ngốc thực sự. Cô không trả lời câu hỏi của Tạ Xiễn, chỉ nắm lấy tay ông nội Tạ, nhẹ nhàng nói: "Ông ơi, ông đừng lo. Đây là một người bạn học rất thân với con, chính cô ấy giới thiệu…"
Ông nội Tạ nhìn thấy những tia lặng lẽ trong ánh mắt giữa Châu Mạt và Tạ Xiễn, trong lòng có chút kinh ngạc vì sự thay đổi của cô. Cô không còn giống như trước kia, mỗi lần nhìn thấy Tạ Xiễn là đôi mắt sáng rực, tim đập loạn nhịp, cả tâm trí chỉ có mỗi mình anh, thậm chí đôi lúc ông, người ông thân yêu, cũng bị cô đặt sau Tạ Xiễn.
Châu Mạt… đã khác rồi.
Ông nội thu ánh mắt đang dõi theo Tạ Xiễn lại, chuyển sang nhìn Châu Mạt, trầm giọng nói: "Vẫn nên để Tạ Xiễn xem giúp con một chút. Dù sao Kim Đô cũng không phải nơi đơn giản, đúng không? Còn nữa…"
Nói đến đây, ông chợt nhớ đến người phụ nữ họ Đỗ kia, hình như cũng thuộc dòng dõi trâm anh thế phiệt, và cũng đang hoạt động trong giới giải trí? Là diễn viên thì phải?
Vẻ mặt ông cụ khẽ thay đổi.
Tạ Xiễn và người phụ nữ đó… quan hệ rất tốt sao?
Châu Mạt… có phải là vì chuyện này, nên mới muốn trở thành diễn viên?
"Ông ơi?" Châu Mạt nghiêng đầu nhìn ông cụ, giọng nhẹ nhàng gọi.
Ông nội bình tĩnh lại, đưa tay xoa đầu cô: "Đứa ngốc này…"
"Dạ?" Châu Mạt chớp mắt.
Ông à, sao ông lại nói nửa chừng như vậy chứ?
–
Hôm nay có khá nhiều người đến nhà nên họ gọi riêng một đầu bếp bên ngoài đến. Dì Châu bận rộn chỉ đạo trong bếp, chưa đầy một tiếng sau, các món ăn đã bày đầy bàn. Dì còn mở cả rượu champagne, đặt lên cạnh bàn…
Châu Mạt biết ông cụ vẫn chưa yên tâm về mình, nên lúc đỡ ông ngồi xuống, cô hỏi: "Ông định ở đây bao lâu ạ?"
Ông nội mỉm cười: "Ở lại nửa tháng, được không?"
Nửa tháng nữa thì phim của Châu Mạt cũng bắt đầu bấm máy rồi. Cô cũng cười: "Dạ được ạ! Đến lúc đó, ông nhớ đến phim trường xem con diễn nhé."
Nói mãi các người cũng chẳng tin, vậy thì cứ để các người tận mắt nhìn thấy.
Châu Mạt tràn đầy tự tin với nghề diễn của mình.
Ông nội vốn cũng có ý đó, liền gật đầu: "Được." Rồi lại bổ sung thêm một câu: "Tạ Xiễn cũng đi cùng."
Tạ Xiễn lúc này vừa kéo ghế ra ngồi. Áo sơ mi của anh không còn cài chặt như lúc sáng, hai cúc trên đã được mở, để lộ xương quai xanh thấp thoáng.
Nghe vậy, anh hơi khựng lại, không trả lời.
Nhưng trong đầu lại bất chợt lóe lên một ký ức anh từng quên lãng, hình như Châu Mạt từng xuất hiện ở công ty điện ảnh Phí Đằng. Khi đó, cô đã nói gì nhỉ?
… Nhưng quả thực là cô đã xuất hiện.
Ánh mắt Tạ Xiễn dừng lại trên ông cụ, sau đó chuyển sang phía Châu Mạt đang ngồi cạnh. Cô đang cúi xuống trò chuyện với ông, áo ngắn khiến chiếc eo mảnh mai, mềm mại hiện rõ.
Anh Sáu lưỡng lự, rồi buông một câu trêu chọc: "Dáng cô ấy cũng đẹp đấy chứ."
Cả căn phòng chỉ có mỗi một cô gái là Châu Mạt. Cô mặc rất trẻ trung, rạng rỡ, khác xa với dáng vẻ hay mặc đồ loè loẹt như trước. Bây giờ, cô biết cách làm nổi bật điểm mạnh của bản thân. Hơn nữa, ngoài cô và ông nội ra, trong phòng đều là thanh niên trai tráng.
Vì thế, từng cử chỉ nhỏ của Châu Mạt đều rơi vào ánh nhìn của họ.
Anh Sáu vừa nói xong, anh Bảy liền thúc cùi chỏ vào người anh ta. Tạ Xiễn lúc này chỉ đặt đầu ngón tay lên tay vịn ghế của ông nội, gõ nhịp nhè nhẹ.
Từng câu từng chữ kia, dĩ nhiên, cũng chẳng lọt khỏi tai anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!