Chương 108: Toàn Văn Hoàn

Người kéo Tạ Xiễn rời khỏi nghĩa trang là ông nội Tạ, sau khi ông bất ngờ ngã quỵ và không thể gượng dậy. Ngay trong ngày hôm đó, bệnh viện tư nhân Hoàng Hậu lại rơi vào tình trạng hỗn loạn, truyền thông túc trực đông nghịt trước cổng viện, hơn chục chiếc xe màu đen gắn hoa trắng lần lượt tiến vào.

Viện trưởng dẫn đầu đội ngũ bác sĩ chuyên môn cao vội vã ra đón ông nội Tạ.

Tạ Xiễn bám chặt lấy lan can, đầu cúi thấp, toàn thân tỏa ra hơi lạnh như băng.

Chỉ khi xe cấp cứu đã đi khuất sau cánh cửa cấp cứu, anh mới chịu buông tay. Cánh cửa nhẹ nhàng đung đưa hai lần rồi khép chặt lại. Anh đứng trước cửa, nghiêng đầu nhìn nó.

Cửa đã đóng, chẳng thể nhìn thấy gì bên trong. Sắc mặt anh vô hồn, giữa chân mày như thể có người đã rút sạch linh hồn, tan vỡ đến thê lương. Bàn tay phía sau lưng, máu vẫn đang rỉ ra.

Thư ký Trần khẽ thì thầm gì đó với viện trưởng.

Viện trưởng vẫy tay gọi y tá. Một cô y tá mang theo hộp y tế tiến lại gần Tạ Xiễn, khẽ nói: "Tạ Thiếu gia, để tôi xử lý vết thương cho anh nhé."

Người đàn ông vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa khép kín, không nói một lời. Thư ký Trần thấy vậy, tiến lên khuyên nhủ vài câu: "Tổng giám đốc Tạ, tay anh cũng cần được xử lý…"

"Không cần." Giọng anh trầm khàn, mang theo sự cứng rắn lạnh lẽo. Anh đưa bàn tay dính máu cho vào túi áo, đôi mắt dài hẹp vẫn dán chặt vào cánh cửa kia.

Thư ký Trần khựng lại.

Đành phẩy tay ra hiệu cho y tá rời đi.

Hành lang chật kín người, ai nấy đều lo lắng, đi đi lại lại, có người dựa vào tường, vành mắt đỏ hoe.

Không khí nặng nề đến ngột ngạt.

Trần Tố Duyên là người đến sau cùng. Bà khóc lặng lẽ, thân thể mềm nhũn, gắng gượng đứng nhìn đèn cấp cứu vẫn sáng.

Vài tiếng sau.

Bác sĩ đẩy cửa bước ra, thông báo tình trạng của ông nội Tạ – đột quỵ. Mọi người lập tức òa khóc, Trần Tố Duyên không chịu nổi, ngồi bệt xuống nền.

Bàn tay Tạ Xiễn đang giấu trong túi lại bắt đầu rỉ máu, anh nhìn ông nội được đẩy ra ngoài.

Tấm khăn trải giường trắng tinh, lông mày ông nội vẫn nhíu lại, mắt mở to, nhưng miệng đã méo lệch, chẳng thể thốt lên lời.

Tạ Xiễn bước tới, nắm lấy tay ông nội, lặng lẽ đẩy xe tiến vào phòng điều trị đặc biệt.

Bên trong.

Ông nội được đưa lên giường bệnh hiện đại, ông không thể nói, già nua tiều tụy, đeo mặt nạ dưỡng khí, mấy ngón tay khẽ động, chỉ về phía Tạ Xiễn.

Tạ Xiễn nắm lấy lan can giường, rồi chầm chậm bước lại, hơi cúi người, áp sát tai mình vào gần ông nội.

Ông nội Tạ mấp máy môi, cố gắng phát ra âm thanh, cố nói điều gì đó, rất lâu rất lâu, xung quanh người nhà khóc rưng rức, cả bác sĩ và y tá cũng quay mặt đi, cuối cùng ông mới gắng sức nói ra một câu ngắt quãng…

"Sống… sống… tốt… tốt… sống…"

Giọng nói khàn đặc, rát buốt. Nói xong câu ấy, như thể toàn thân ông đã dồn hết sức lực cuối cùng, ngón tay rơi thõng xuống giường. Tạ Xiễn vẫn giữ nguyên tư thế cúi người, không đáp lại. Ông nội vẫn nhìn anh chằm chằm, ánh mắt không rời.

Anh đã bảy ngày chưa thay quần áo.

Chiếc sơ mi đen nhăn nhúm, ngoài nước ra thì không ăn gì. Khuôn mặt tuấn tú hốc hác, đường viền xương hàm lộ rõ, càng thêm góc cạnh. Tạ Xiễn chậm rãi quay đầu, đối diện với ánh mắt ông nội, hai ông cháu nhìn nhau, trong mắt họ đều có chung một điều gì đó.

Ông nội trừng lớn mắt, gấp gáp.

Chỉ có thể phát ra những tiếng "a a a a" cố gắng muốn nói, Tạ Xiễn đứng thẳng dậy, kéo chăn phủ kín người ông, khẽ nói: "Ông cứ yên tâm dưỡng bệnh."

Đột quỵ…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!