Khi Tạ Xiễn đến được Bệnh viện tư nhân Hoàng Hậu, nơi đó đã rối loạn như một mớ bòng bong.
Fan hâm mộ, giới truyền thông, cả Đỗ Liên Tây vẫn còn chưa kịp rời khỏi hiện trường, trong lòng cô ta là đứa trẻ được ôm chặt.
Châu Mạt đã được đưa vào viện. Cô gần như đã mất ngay tại chỗ, đầu đập mạnh xuống đất, va trúng đúng chỗ yếu nhất.
Thân thể vẫn nguyên vẹn, nhưng đã không còn hơi thở. Như một đóa hồng rũ tàn, lặng lẽ úa tàn giữa nhân gian.
Không ai ở bệnh viện tư nhân có thể ngờ được, người gặp chuyện lại là phu nhân của tập đoàn Cao Thịnh, cái tên đã trở nên quen thuộc với mọi nhà trong vài năm trở lại đây. Nhà họ Tạ danh tiếng mấy năm gần đây cũng vô cùng được trọng vọng trong giới thượng lưu.
Giám đốc bệnh viện Hoàng Hậu vốn là người thuộc một gia tộc danh giá trong thành phố Kim Đô, sau khi nghe tin, lập tức cho xe quay đầu, bỏ dở hành trình ra sân bay, vội vàng trở về bệnh viện.
Khi thang máy tầng thượng mở ra, trước cửa phòng ICU, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đứng im lặng. Giám đốc bệnh viện khựng lại.
Ông bước thêm vài bước, thoáng kinh ngạc khi nhận ra đó là Tạ Xiễn.
Người đàn ông đứng bất động trước phòng bệnh, cánh cửa không đóng, bên trong là ba bác sĩ có chuyên môn cao nhất cùng hai y tá đang hội chẩn.
Trợ lý Trần đẩy gọng kính, cúi đầu chăm chú lắng nghe các bác sĩ bàn luận về tình trạng bệnh nhân.
Giám đốc bệnh viện ngần ngại, lên tiếng: "Cậu Tạ?"
Tạ Xiễn không đáp. Anh chỉ lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang nằm bất động trên giường bệnh, khoảng cách không xa, nhưng đôi chân anh dường như không thể bước vào.
Giọng nói trong phòng dần lặng đi, ba vị bác sĩ cùng hai y tá khẽ lắc đầu, ánh mắt mang theo chút thương cảm liếc nhìn người đàn ông ngoài cửa. Họ đeo khẩu trang, lần lượt rời khỏi phòng, lướt qua bên người Tạ Xiễn.
Trợ lý Trần điều chỉnh lại kính, bước đến gần nhưng không nói gì.
Lúc này, mọi lời nói đều trở nên thừa thãi. Anh đã tận mắt chứng kiến người cấp trên luôn điềm tĩnh của mình gục ngã đầy chật vật ngay ngoài thang máy công ty.
Anh cũng đã thấy giọt nước mắt trượt dài nơi đuôi mắt của người đàn ông ấy, nhỏ xuống nền nhà lạnh lẽo nơi công sở. Trợ lý Trần mồ hôi ướt đẫm lưng áo, còn đang định mở lời, thì người đàn ông trước mặt trầm giọng nói: "Ra ngoài."
Trợ lý Trần khựng lại, khẽ gật đầu.
Anh bước ra khỏi phòng, vừa hay đối diện với ánh mắt của vị giám đốc bệnh viện đang đi tới.
Ngay khi anh rời đi, Tạ Xiễn bước vào trong. Người đàn ông ấy vẫn cao lớn, vẫn điển trai như mọi khi, nhưng cả cơ thể lại như bị rút sạch sức sống.
Anh nói: "Đóng cửa lại."
Giọng nói không một chút gợn sóng.
Bình thản đến mức nghẹt thở.
Trợ lý Trần không dám lên tiếng, chỉ im lặng đưa tay đóng cửa.
Rồi kéo tấm rèm kính xuống.
Giám đốc bệnh viện tiến lại gần, đứng bên cạnh Trợ lý Trần. Họ từng gặp nhau, quen biết.
Sau một hồi ngập ngừng, giám đốc bệnh viện hỏi nhỏ: "Cậu Tạ thật sự đã kết hôn được bảy năm rồi sao? Cậu ấy…"
Trợ lý Trần nhìn cánh cửa trước mặt, đáp: "Coi cô ấy như sinh mệnh."
Giám đốc không khỏi kinh ngạc.
Trong căn phòng bệnh cao cấp, điều hòa mát nhẹ. Nếu không nhìn thấy biểu tượng bệnh viện ngoài cửa sổ, nơi này chẳng khác gì một căn hộ cao cấp với đầy đủ tiện nghi.
Nếu như người nằm trên giường kia vẫn còn sống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!