"Nhìn cái gì thế?"
"Có gì mà phải nhìn…"
Bàn tay mảnh mai trắng muốt buông thõng bên cạnh ghế sofa, chiếc điện thoại nằm lỏng lẻo trong lòng bàn tay. Châu Mạt tựa lưng vào sofa, không hề có chút hứng thú nào để mở Weibo ra xem.
Cô không muốn xem.
Nhưng ứng dụng cứ liên tục hiện lên thông báo.
Tinh tinh.
Tinh tinh.
Tinh tinh…
Hết lần này đến lần khác, tiếng chuông thông báo đi kèm với các tin tức mới vang lên.
Nhắc cô.
Nhắc đi nhắc lại, rằng phải xem, phải nhìn, phải đối mặt.
Ngón tay cô bấu chặt lấy vỏ ghế sofa. Một lúc lâu, rất lâu sau, cô mới cúi đầu nhìn vào màn hình một cái.
"Đỗ Liên Tây xuất hiện tại sân bay, theo nguồn tin đáng tin cậy, nghi ngờ đang mang thai."
Mang thai rồi.
Mang thai thật rồi.
Thật ra cô rất ít khi xem Weibo. Nếu không phải vì Tạ Xiễn, cô sẽ chẳng bao giờ đụng đến cái ứng dụng này. Mọi người trên mạng, ai cũng sống một cuộc đời rực rỡ đến mức khiến cô cảm thấy xa lạ.
Họ sống tốt quá.
Ngón tay cô chạm nhẹ vào tin thông báo. Phía sau năm chữ "Đỗ Liên Tây mang thai" là một ký hiệu chữ [Nóng hổi] đỏ chót.
Châu Mạt đột nhiên thấy dạ dày cuộn lên, cô đọc dòng trạng thái của tài khoản đăng tin: Tây Tây thật sự có thai rồi, khoảng một tháng đó! A a a a a, một tháng lận! Cô ấy và Tạ Xiễn mới đi Paris hai tháng mà! Chắc chắn là đầu tháng thụ thai, vừa đặt chân xuống máy bay là có luôn hả? A a a a a…"
Vừa đặt chân xuống đã mang thai.
Ở Paris một tháng.
Châu Mạt thấy buồn nôn, cô cúi người chộp lấy thùng rác, nôn khan không ngừng.
Tiếng nôn ngày càng lớn, cô giúp việc từ trong bếp chạy vội ra, thấy cảnh tượng ấy thì hoảng hốt, cuống cuồng lau tay rồi lao tới: "Phu nhân…"
"Phu nhân, phu nhân không sao chứ?" Bà định đỡ lấy Châu Mạt, lại sợ tay mình đang bẩn, không dám chạm vào. Châu Mạt vẫn ôm thùng rác nôn khan, ngón tay trắng bệch, mái tóc đen rủ xuống hai bên gò má, bộ đồ ngủ mềm mại hơi xộc xệch, để lộ một bên vai trắng muốt mảnh mai, làn da mịn màng như ngọc, mong manh như thể chỉ một cái chạm nhẹ cũng có thể tan vỡ.
Dù đang ôm một chiếc thùng rác màu đen, vẻ đẹp của cô vẫn không hề bị che lấp.
Cô giúp việc lau thêm lần nữa, lần này mới dám nhẹ nhàng vươn tay ra, động tác khẽ đến mức như lơ lửng trong không trung, chỉ dám chạm hờ vào vai phu nhân. Bà mở miệng: "Phu…"
Nhưng Châu Mạt đã đặt thùng rác xuống, chống tay lên bàn, nghiêng đầu, nhìn về phía chiếc điện thoại.
Cô giúp việc chợt nhận ra điều gì đó, vội rụt tay lại, bước đến cầm ống nghe trên bàn, ngẩng lên nhìn Châu Mạt, có chút do dự: "Có cần gọi cho tông chủ không ạ?"
Châu Mạt không động đậy, vẫn giữ nguyên tư thế ấy.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào điện thoại, trống rỗng và đờ đẫn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!