Nhà vệ sinh của câu lạc bộ tư nhân cách không xa sảnh tiệc, tiếng cười nói rôm rả từ bên ngoài vọng vào từng đợt, khiến dù Châu Mạt không bước ra cũng có thể nghe rõ những lời chào đón náo nhiệt ấy.
Khác với cô, những tiếng nói đó đều biết Đỗ Liên Tây là ai, đều từng tận mắt chứng kiến nhan sắc của cô ta…
Tần Hồi từng nói, Đỗ Liên Tây là tiểu thư của nhà họ Đỗ, một trong bốn đại gia tộc Kim Đô.
Là danh viện giới thượng lưu, cuộc sống của họ là điều mà cô chưa từng trải qua.
Họ sẽ kết hôn với những người đàn ông môn đăng hộ đối, bởi chỉ có những cuộc hôn nhân như thế mới có thể vững bền…
Họ có thế lực, họ xinh đẹp…
Trong đầu cô toàn vang lên những lời của Tần Hồi. Châu Mạt vô thức siết móng tay lên bức tường láng bóng, móng tay của cô vốn dài và mảnh.
Tạ Xiễn từng cho người tới tận nhà để chăm sóc bộ móng đó cho cô. Nhưng giờ đây, Châu Mạt siết chặt tới mức gần như gãy rời, tiếng cười vui bên ngoài như cắt đứt cô khỏi thế giới ấy.
Cô ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy ánh đèn phía trên quá chói.
Đôi chân cô như bị đổ chì.
"Wa ha ha ha… ối dồi ôi…"
"Các cậu còn định giả vờ không quen nữa à?"
"Tạ thiếu, nói một câu đi nào, ha ha, chẳng lẽ nhà họ Tạ chưa từng hợp tác với nhà họ Đỗ? Đừng lừa bọn tôi nữa…"
Đủ rồi.
Cô không muốn ra ngoài, nhưng những lời nói bên ngoài vẫn xuyên qua mọi lớp ngăn cách mà rót thẳng vào tai cô.
Những giọng nói trêu đùa quen thuộc, Tạ Xiễn và Đỗ Liên Tây…
Còn hợp tác với nhà họ Đỗ nữa, họ… hợp tác chuyện gì?
Anh ấy và Đỗ Liên Tây chắc thường xuyên gặp nhau lắm nhỉ?
"Ơ kìa, chẳng phải Tạ thiếu đưa một cô gái tới sao? Cô ta đâu rồi?"
"Thấy Đỗ Liên Tây rồi chạy mất à?"
"Nghe nói chưa, con gái của ông thợ làm vườn đấy, tin chuẩn lắm. Cậu đoán xem Tạ thiếu có thể ở bên cô ta bao lâu?"
"Đỗ Liên Tây thật sự quá đẹp. À mà, vừa nãy chẳng phải thấy cô gái đi cùng Tạ thiếu đi về phía nhà vệ sinh sao? Mau đi xem cô ta có còn ở đó không…"
Tiếng bước chân lại vang lên, lộp cộp dồn dập, rõ ràng đang hướng về phía này. Sắc mặt Châu Mạt càng trắng bệch, cô đột ngột đứng thẳng dậy, nhất thời như không còn chỗ nào để đi.
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy bản thân trong gương với gương mặt hoang mang. Ngay sau đó, hai người phụ nữ ăn vận lộng lẫy bước vào, vừa nói chuyện vừa rẽ vào góc, liền nhìn thấy Châu Mạt đang đứng trước gương.
Họ lập tức im bặt.
Cả mười ngón tay của Châu Mạt run rẩy, nhưng cô cố kìm nén cảm xúc, chậm rãi xoay người, giày cao gót giẫm từng nhịp vững chãi.
Vạt váy đỏ lay động, nhẹ nhàng lướt qua người họ. Cô không biểu lộ chút cảm xúc nào, như thể chưa từng nghe thấy bất cứ câu nói nào ban nãy.
Vô cảm, như không hề bận tâm đến bất cứ điều gì.
Giày cao gót như một loại áo giáp nơi chân, Châu Mạt bước vững vàng, đầu ngón tay bấm chặt đến bật máu. Hành lang nhà vệ sinh ngắn và sáng, chẳng mấy chốc, cô đã bước ra khỏi đó.
Ngoài kia đèn đuốc sáng trưng. Đỗ Liên Tây đứng cạnh chiếc sofa hình chữ bát, tay cầm ly rượu vang, diện váy trắng để lộ phần eo thon thả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!