Chương 104: (Vô Đề)

Kim Đô đang mưa, mưa ẩm lạnh buốt.

Châu Mạt ngồi một mình trên sofa, ôm đầu gối xem tivi. Trên màn hình thỉnh thoảng lại hiện lên hình ảnh quảng cáo của Đỗ Liên Tây.

Lúc là chiếc váy dài đỏ rực, lúc lại là chiếc váy đen huyền bí, khi thì mặc vest chỉnh tề, mái tóc tung bay, vẻ đẹp không sao tả xiết.

Tự tin rạng ngời.

Chỉ là mấy đoạn quảng cáo thôi, nhưng cứ phát đi phát lại, dường như toàn bộ các kênh đều bị cô ta chiếm lĩnh.

Người giúp việc mang tổ yến tới, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, khẽ nói: "Thưa cô… mời cô dùng chút tổ yến…"

Châu Mạt vẫn chăm chú nhìn màn hình, nói: "Cứ để đó."

Giọng cô hơi khàn, pha chút tê dại.

Người giúp việc đứng thẳng dậy, liếc nhìn tivi, hình như bà chủ cứ mãi nhìn quảng cáo của cô gái đó…

Cũng xinh thật. Nhưng… bà vô thức liếc nhìn Châu Mạt đang co chân ngồi trên sofa.

Cô mặc bộ đồ ngủ màu đen, cổ áo chữ V, làn da trắng ngần, khuôn mặt thanh tú, đẹp một cách mong manh.

Cũng chẳng kém gì cô gái trên tivi.

Thậm chí còn có phần cuốn hút hơn.

Người giúp việc thầm thở dài.

Không trách được ông chủ… lại say mê bà chủ đến vậy.

Người phụ nữ thế này, chỉ muốn nâng niu trong vòng tay mà bảo vệ.

Đang miên man suy nghĩ, bên ngoài vang lên tiếng xe, là ông chủ đã về.

Người đàn ông sải bước vào nhà, đang dụi điếu thuốc trong tay định hỏi người giúp việc, nhưng quay đầu lại đã thấy Châu Mạt ngồi trên sofa, anh khẽ nhướng mày, rồi ngồi tựa lên tay vịn ghế, kéo lỏng cà vạt, rít một hơi thuốc: "Chuẩn bị đi, đưa em ra ngoài một chút."

Châu Mạt dựa lưng vào ghế, hơi lười biếng, chẳng muốn nhúc nhích, cô liếc mắt nhìn tivi.

Tạ Xiễn nói xong thì nhận ra cô không đáp, chỉ mải nhìn màn hình nên cũng nhìn theo.

Trên tivi.

Đỗ Liên Tây vén tóc, ngoảnh lại, khuôn mặt tinh xảo ngập tràn tự tin rực rỡ.

Tạ Xiễn chỉ lướt mắt qua rồi quay đầu đi, sau đó dập thuốc vào gạt tàn. Thân hình cao lớn nghiêng người tới, nắm lấy cằm Châu Mạt, nhẹ nhàng xoay mặt cô lại.

Cô quay đầu, chớp chớp mắt, hàng mi dài rợp bóng, vai gầy mảnh, xương quai xanh thanh tú. Ánh mắt Tạ Xiễn khẽ nheo lại, yết hầu hơi chuyển động, giọng anh trầm xuống vài phần: "Đi thay đồ, anh đưa em đi… dự tiệc."

Hai từ "dự tiệc", anh hơi nhướng mày nói ra.

Châu Mạt nhìn anh, không nhúc nhích. Cô không muốn đi, cũng sợ phải đi, nhưng lại có chút mong muốn. Cô muốn cùng anh ra ngoài, những người bạn kia của anh chắc chắn chưa ai biết anh đã kết hôn.

Vài ngày trước cô gặp Thẩm Nguyên, đối tác làm ăn của anh, Thẩm Nguyên cười cười nói chuyện với người khác, bảo rằng anh kén chọn lắm, không biết sẽ lấy vợ thế nào…

Trong mắt người ngoài, anh vẫn là người độc thân.

Hừ.

"Hửm?" Tạ Xiễn khẽ vuốt cằm cô. Hai người ở rất gần, hương thơm trên người cô khiến anh không khỏi rung động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!