Thuốc do Ninh Tùy Uyên sai người mang đến quả nhiên có hiệu nghiệm thần kỳ. Chỉ qua một đêm, cơn đau bỏng rát da thịt đã thuyên giảm không ít.
Vừa đúng lúc nàng tỉnh dậy, Thúy Lung bước vào, mang thuốc đến trước mặt nàng: "Cô nương tối qua ngủ có ngon không?"
"Cũng tạm." Phù Huỳnh đón lấy bát thuốc, một hơi uống cạn, ánh mắt lướt qua một dải xanh biếc trên ghế quý phi.
Thấy nàng để ý, Thúy Lung liền giải thích: "Bích La cả đêm ngủ ở đó. Nô tỳ nghĩ gần cửa sổ ẩm lạnh, định bế nó lên giường cô nương, nhưng con chim này thế nào cũng không chịu, cuối cùng chỉ có thể lót thêm đệm cho nó."
Phù Huỳnh thu hồi ánh mắt: "Mặc nó đi."
"Nô tỳ hầu cô nương thay y phục."
Phù Huỳnh gật đầu.
Thúy Lung gọi Thị Họa vào, hai người cùng trang điểm cho nàng.
Hôm nay hiển nhiên là tốn không ít tâm tư.
Một thân váy gấm thêu mây nền lưu tô kim sắc, tay áo phiêu diêu lả lướt, tóc vấn mây sương, châu ngọc đầy đầu. Chỉ đứng yên cũng đã sáng bừng cả phòng.
Đẹp thì đẹp thật, chỉ là quá mức phô trương.
Thấy Thị Họa còn định cài thêm trâm, Phù Huỳnh vội cản lại: "Không ra ngoài, cũng không phải lễ tết, như vậy e là quá mức long trọng."
Kiếp trước theo phụ thân hành y cứu người, nàng quen cuộc sống đơn giản, giờ đột nhiên cả người phục sức hoa lệ lại có chút không quen. Hơn nữa, trâm cài nặng nề, đè đến cổ nàng phát đau, thật là khó chịu.
Hai nha hoàn che miệng cười: "Những thứ này đều là Đế quân chuẩn bị cho cô nương." Thị Họa nháy mắt tinh nghịch: "Cô nương không biết rồi, Đế quân thích nhất là những thứ xinh đẹp rực rỡ, nay tặng cho cô nương, nhất định là…"
"Thị Họa!" Thúy Lung vung tay tát nàng một cái, nghiêm giọng quát: "Không được nói bậy!"
Thị Họa ôm má bị đánh, ấm ức trừng mắt nhìn nhưng không dám lên tiếng nữa.
Phù Huỳnh thấy vậy chỉ cảm thấy buồn cười, cũng không nỡ trách họ, cuối cùng vẫn để mặc hai người giúp nàng đeo hết châu ngọc lên người.
Nhân lúc hai nha hoàn chỉnh trang lại y phục, Phù Huỳnh thuận miệng hỏi: "Hôm qua những người Yêu Sơn được bệ hạ thả ra, giờ đã rời khỏi Cửu U chưa?"
Thúy Lung đáp: "Hình như được an trí tại biệt viện, nô tỳ cũng không rõ ràng lắm."
…Vậy là vẫn còn ở Cửu U.
Phù Huỳnh không tin rằng Ninh Tùy Uyên sẽ đột nhiên có lòng nhân từ đưa bọn họ về nơi cũ, nhiều nhất cũng chỉ là mở cổng thành, để bọn họ tự tìm đường sống.
Nhưng Phục Tệ Sơn nằm giữa hoang cảnh, bốn phía còn bị tà khí thiêu đốt, đừng nói trở về Yêu Sơn, chỉ sợ ngay cả ra khỏi Cửu U cũng là một vấn đề lớn.
Sắc mặt Phù Huỳnh trầm xuống: "Đế quân giờ đang ở đâu?"
Thúy Lung suy nghĩ một chút rồi đáp: "Giờ này… Đế quân hẳn là đang xử lý chính vụ tại Trọng Hoa đại điện."
Phù Huỳnh gật đầu: "Vậy chúng ta đi tìm hắn."
"?" Thúy Lung vội vàng can ngăn: "Trọng Hoa đại điện chỉ có người quan trọng mới được vào, cô nương tự tiện đến đó, e là sẽ khiến Đế quân không vui."
Phù Huỳnh mặt lạnh, nàng quản hắn vui hay không vui làm gì.
Thấy nàng đã quyết ý, Thúy Lung thở dài: "Vậy… còn Bích La?"
Phù Huỳnh lướt mắt nhìn qua: "Cứ để nó ngủ đi."
Thúy Lung không còn cách nào khác, đành phân phó Thị Họa ở lại Thương Lan cung, còn mình thì theo Phù Huỳnh đến Trọng Hoa đại điện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!