Chương 8: (Vô Đề)

"Ta nguyện tiến vào tế đàn, điều kiện là hãy thả bọn họ đi."

Những phàm nhân trong ngục chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn, nghe lời này của Phù Huỳnh, không ít người khó nhọc ngẩng đầu lên.

Ninh Tùy Uyên bước ra từ bóng tối: "Ngươi đang muốn mặc cả với ta sao?"

Sắc mặt Phù Huỳnh bình tĩnh như nước hồ sâu lắng: "Coi như vậy đi."

Ninh Tùy Uyên bật cười, tiến về phía nàng: "Đây là Cửu U, ngươi dựa vào đâu mà chắc rằng ta sẽ đồng ý?"

"Chính vì ngài là Đế Quân của Cửu U, nên ngài nhất định sẽ đồng ý." Phù Huỳnh nói, "Với Đế Quân mà nói, sinh tử của phàm nhân chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ nhoi. Sở dĩ Đế Quân đưa bọn họ từ xa xôi đến Cửu U chẳng qua là để mở tế đàn dẫn thần hồn. Nếu lấy mạng ta làm vật hiến tế, hà cớ gì phải động can qua, hao tổn thiên vận của ngài?"

Ninh Tùy Uyên nhìn nàng thật sâu.

Ma long thích giết chóc nhưng cũng không thể giết bừa bãi.

Như lời Phù Huỳnh nói, cái danh "Ma Chủ" chính là một xiềng xích trói buộc Ninh Tùy Uyên.

Năm mười bảy tuổi hắn đồ sát Vạn Thanh thành, máu chảy thành sông, oan hồn vô số. Từ đó về sau, thiên địa linh vận tổn hao, hắn mất đi khoảng trăm năm tu vi, nhiều lần phải chịu đựng nỗi đau phản phệ của đạo hạnh.

Đó là sự trừng phạt mà thiên đạo giáng xuống.

Nhưng Ninh Tùy Uyên chẳng mảy may bận tâm đến thứ gọi là thiên đạo ấy, cũng không hề sợ cái gọi là thiên phạt.

Đúng như nàng nói, hắn càng không bận tâm đến sinh tử của đám phàm nhân kia. Bọn họ sống hay chết, đối với hắn chẳng có chút quan trọng nào. Nếu không phải vì Tô Ánh Vi, đám người này căn bản không có tư cách đặt chân đến Cửu U nửa bước.

"Thành Phong."

"Có thuộc hạ."

Ninh Tùy Uyên nhìn thẳng vào mắt Phù Huỳnh: "Thả bọn họ đi."

Thành Phong thoáng vẻ nghi hoặc, ánh mắt lướt qua người Phù Huỳnh, nhưng vẫn quay người ra lệnh cho lũ Ô điểu trong ngục xương.

Những con quạ đen đang lộn ngược trên cành cây đồng loạt mở mắt, dang rộng đôi cánh, ngay lập tức bóng đen giăng đầy bầu trời.

Ngoài những tù nhân vốn bị giam giữ tại đây, tất cả dân thường vô tội bị liên lụy đều được thả ra.

Sự tự do đến quá bất ngờ khiến những người đã chịu đựng vô vàn đau khổ lại lần nữa dấy lên hy vọng, họ nối nhau quỳ xuống dập đầu: "Đa tạ cô nương! Đa tạ Đế Quân! Bái tạ… bái tạ Đế Quân!"

Thật là trào phúng.

Một đám người quỳ khóc cảm tạ kẻ đáng lẽ sẽ giết mình. Dưới quyền lực tuyệt đối, không giết cũng đã là một ân huệ.

Ninh Tùy Uyên nghe mà thấy phiền lòng, phất tay bảo Thành Phong an bài bọn họ.

Ánh mắt hắn rơi xuống người Phù Huỳnh, không dời đi dù chỉ một khắc.

"Hồ nước bên người ngươi gọi là Thanh Linh Thiên. Nó có thể thấy quá khứ, biết tương lai, phản chiếu luân hồi năm cõi, hiển lộ lục đạo sinh tử. Nếu kẻ khác muốn biết mệnh số thiên cơ, cần dùng hồn phách làm vật hiến tế."

Ninh Tùy Uyên nói: "Nếu ngươi thật sự có gan bước vào đó, để nó hiển hiện luân hồi chuyển thế của ngươi, ta sẽ cứu ngươi."

Hắn không nói tiếp, nhưng đáp án đã quá rõ ràng.

Khóe môi Ninh Tùy Uyên thấp thoáng nét cười châm chọc: "Còn nếu ngươi lùi bước, vậy hãy chọn vài kẻ trong đám phàm nhân mà ngươi vừa cứu đi, những người có mệnh số trong sạch, để giúp ngươi mở Thanh Linh Thiên."

Phù Huỳnh cắn môi, tránh né ánh nhìn sắc bén của hắn, không chút do dự nhảy xuống hồ nước.

Đây là hồ nước sống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!