Bích La tỉnh lại vào lúc nửa đêm.
Đôi mắt xanh biếc đảo quanh, kể từ khi chủ nhân rời đi, nó chưa từng cảm nhận được linh lực dồi dào như thế này nữa, không khỏi vỗ cánh hai cái.
"Bích La, ngươi tỉnh rồi?"
Giọng nói bên tai dịu dàng, Bích La theo hướng âm thanh mà nhìn sang.
Người đó ngồi trên bệ cửa sổ đọc sách, thân thể mảnh mai khoác trên mình lớp áo đơn sắc trắng như tuyết. Tấm lưng gầy guộc, chiếc cổ thanh mảnh, không hề đeo bất kỳ trang sức nào, mái tóc đen nhánh xõa dài đến tận eo.
Bích La nhìn người trước mặt, trong lòng có chút nghi hoặc. Nó vừa định mở miệng gọi thì thấy Phù Huỳnh đứng dậy tiến lại gần.
Khoảng cách rút ngắn giúp nó nhìn càng rõ ràng hơn — dung mạo nàng thanh tú mỹ lệ, đôi mắt trầm tĩnh tựa như ánh trăng in trên mặt hồ, đẹp đẽ nhưng không có sức sống bừng bừng như người trong ký ức.
"Nơi nào không khỏe sao?" Ngón tay Phù Huỳnh vừa vươn tới, Bích La lập tức há miệng cắn vào đầu ngón tay nàng.
Trong chớp mắt, một vết rách nhỏ xuất hiện, máu đỏ rỉ ra, từng giọt từng giọt rơi xuống nền gấm.
Phù Huỳnh thu tay về, không hề tức giận, chỉ lấy khăn tay che vết thương rồi bình tĩnh nhìn Bích La.
Bích La giương cánh, toan lao tới công kích lần nữa, nhưng lần này Phù Huỳnh đã tránh được. Nó tức giận cực độ, miệng líu ríu hét lên: "Cái gì mà Bích La? Ta không phải là Bích La! Tên ta là Tiểu Lung Bao, ngươi đừng có tùy tiện gọi ta! Chủ nhân ta đâu? Ta phải tìm chủ nhân của ta! Ngươi vốn không phải chủ nhân ta!"
Tiếng kêu của con chim này vừa cao vừa sắc, e rằng có thể kinh động đến người ngoài cung.
Phù Huỳnh niệm chú chế ngự, Thanh Điểu liền lập tức ngã nhào xuống giường.
Nó trợn to mắt không thể tin được, cố gắng giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn không thể chống lại luồng sức mạnh ấy.
Bích La âm thầm kêu không ổn, vội vã thăm dò linh hải, không ngờ lại thực sự cảm nhận được dấu ấn khế ước trong cơ thể. Nhưng đó không phải khế ước sinh mệnh của Tô Ánh Vi trước kia mà là một khế ước hoàn toàn mới — hồn khế với một người khác!
Rõ ràng nó đã ký khế ước sinh mệnh với Tô Ánh Vi, sao lại có thể bị ràng buộc với một người khác nữa?
Trời đất như sụp đổ trước mắt Bích La.
Là thần thú kiêu ngạo, hơn nữa lại là linh điểu nuôi dưỡng từ Phượng Hoàng Tuyền, Bích La tất nhiên không thể chịu nổi nỗi nhục này. Nó lập tức quy kết mọi chuyện đều do Phù Huỳnh gây ra, bất chấp tất cả mà chửi ầm lên: "Ai cho phép ngươi cưỡng ép ta lập hồn khế?! Một phàm nhân như ngươi mà cũng xứng làm chủ nhân của ta?! Ngươi rốt cuộc… rốt cuộc đã dùng tà thuật gì?!"
Mắng xong, Bích La lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Nó ngẩng đầu lên, lẩm bẩm như đang tự hỏi: "Phải rồi, ngươi chỉ là một phàm nhân, sao có thể cùng ta kết khế ước?"
Thần thú thượng cổ có thiên nhãn bẩm sinh, không gì có thể che giấu trước mắt chúng. Đây là điều mà ngay cả Ma Tôn hay các vị thần tiên cũng không thể so bì.
Bích La chuyên chú quan sát Phù Huỳnh, rất nhanh phát hiện ấn Quyết Minh giữa trán nàng.
Xuyên qua ấn ký đó, nó trông thấy chân thân của nàng — đó là Quyết Minh Đăng toàn thân ánh vàng rực rỡ, bên trong giam giữ mấy sợi hồn phách vụn vỡ của một phàm nhân.
"Ngươi… ngươi đã hòa làm một với thần đăng rồi sao?" Lúc nói câu này, đôi mắt Bích La run rẩy dữ dội.
Phù Huỳnh không ngờ con chim này có thể nhìn thấu bí mật của nàng chỉ qua một ánh nhìn, lập tức sững sờ.
Chỉ trong khoảnh khắc nàng thất thần, Bích La đã thừa cơ thoát khỏi sự khống chế, vỗ cánh bay lên, lao thẳng ra cửa sổ.
Không được!
Phù Huỳnh giật mình nhận ra chuyện lớn không ổn, không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội xách váy đuổi theo.
Bích La bay loạng choạng nhưng tốc độ lại rất nhanh. Nó quen với khí tức của Ninh Tùy Uyên, hiển nhiên đang hướng thẳng về phía hắn.
Phù Huỳnh sợ xảy ra chuyện, không ngừng tăng tốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!