Chương 6: (Vô Đề)

Ninh Tùy Uyên bước qua những sợi dây đứt gãy từ con rối rơi vãi khắp nơi, dừng lại cách Phù Huỳnh không xa.

Hắn nhìn ánh mắt đề phòng và hoài nghi của nàng, cười nhạt: "Đã sợ ta, vậy mà vẫn dám một thân một mình xông vào hiểm cảnh. Ngươi có biết rằng trên Ngọc Xích Đài này, nghiệp hỏa hừng hực, chỉ sơ suất một chút sẽ tan xương nát thịt?"

Vừa dứt lời, Ninh Tùy Uyên khẽ nâng tay, bóp nát một con tà quỷ đang ẩn nấp trong bóng tối.

Hắn xoay xoay linh hồn trên tay, không để ý đến ánh mắt của Phù Huỳnh, nụ cười chẳng chạm đến đáy mắt: "Chẳng lẽ… linh sủng của ta lại khiến ngươi thèm thuồng đến mức cam tâm quên sống chết?"

Dường như ngửi được hơi thở quen thuộc, Thanh Điểu nhỏ giấu trong vạt áo vốn đang mê man đột nhiên vươn cổ ra, cố gắng ngẩng đầu để nhìn ra ngoài.

Nhưng đáng tiếc sức lực không đủ, chưa kịp thấy rõ người đến là ai thì đã ngất lịm trong lòng Phù Huỳnh.

Chú ý đến màu lông xanh kia cùng với dấu ấn hợp khế đỏ rực trên trán con chim, nụ cười trên mặt Ninh Tùy Uyên trong khoảnh khắc tan biến.

Sự thay đổi cảm xúc dù chỉ thoáng qua cũng không thoát khỏi ánh mắt của Phù Huỳnh.

Nàng thu lại chút e ngại ban đầu, cầm đèn bước lên hai bước: "Ta có thể tìm đến đây là vì nghe thấy con chim này kêu cứu. Còn đế quân đặc biệt đến nơi này là để lấy mạng ta sao?"

Ninh Tùy Uyên khẽ nâng mắt.

Phù Huỳnh không hề e sợ, ánh đèn ấm áp màu cam lay động trên gương mặt nghiêng nghiêng của nàng, đôi mắt hạnh đen láy trong suốt phản chiếu rõ từng đường nét lạnh lùng sắc bén của hắn.

"Nghe ma binh chết dưới tay ngài nói, Đế quân muốn dùng ta làm tế phẩm, chiêu hồn Thánh Nữ hồi sinh." Phù Huỳnh hỏi ngược lại, "Ngài cứu ta chính là vì giết ta?"

Ninh Tùy Uyên không đáp.

Thanh Điểu trong lòng nàng khẽ kêu hai tiếng yếu ớt, sự chú ý của hắn lại bị thu hút.

Loài chim này là báu vật hiếm có trên thế gian.

Điều khiến Tô Ánh Vi trở nên khác biệt chính là những bảo vật trăm năm khó gặp, nàng chỉ cần đưa tay là có, ngay cả thần thú kiêu ngạo khó thuần phục này cũng cam tâm cúi đầu nhận nàng làm chủ.

Sau khi Tô Ánh Vi rời đi, nàng chỉ để lại một con Tam Thanh Điểu đã ký kết sinh tử khế với mình.

Quyết Minh Đăng, Tam Thanh Điểu, giờ đây lại ở trong tay một người.

Ánh mắt Ninh Tùy Uyên nhìn Phù Huỳnh thoáng hiện lên suy tư.

Tâm tính hắn đa nghi, dù có trùng hợp đến đâu cũng không dễ dàng tin tưởng. Huống hồ… tất cả những chuyện này đều liên quan đến đại cục, hắn không thể đưa ra kết luận tùy tiện.

Trừ khi…

Ý nghĩ trong lòng đột nhiên rõ ràng.

Ninh Tùy Uyên giơ tay, triệu hồi một làn khói đen. Khói đen ngưng tụ thành một con rối không mặt, hắn liếc sang và ra lệnh: "Đưa nàng về."

Những con rối cấp thấp này không có khả năng suy nghĩ, chỉ biết tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân. Chúng không cần mắt mũi hay miệng, gương mặt trắng bệch trống rỗng, trông như một tờ giấy bọc da thịt.

Phù Huỳnh nhớ rất rõ, hôm tàn sát cả thành, chính những con rối này đã g**t ch*t vô số dân lành vô tội.

Ninh Tùy Uyên chỉ cần khẽ phất tay, không mất bao nhiêu sức đã có thể dễ dàng cướp đi một sinh mạng đang sống.

Sắc mặt nàng tái nhợt, trong lòng tràn đầy oán hận nhưng không dám để lộ bất cứ cảm xúc nào trước mặt Ninh Tùy Uyên. Nàng cúi đầu, nhanh chóng lướt qua hắn.

Hắn chợt quay đầu, khóe mắt lạnh lẽo quét qua đuôi mày nàng, trông thấy bên tai có một nốt ruồi đỏ nhỏ.

Lông mày khẽ nhíu lại, sợi dây trong lòng càng thêm căng chặt. Cảm giác khó hiểu này khiến hắn bỗng thấy phiền muộn, sắc mặt càng thêm lạnh lùng nặng nề.

**

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!