Dùng xong bữa sáng, phụ thân liền thu dọn bát đũa mang ra sau bếp rửa.
Hôm nay trời không nhiều nắng, thời tiết có chút âm u, trong sân càng thêm tĩnh lặng. Phù Huỳnh vẫn ngồi trên ghế đá, không nhúc nhích. Nàng đang suy nghĩ làm thế nào để khiến Ninh Tùy Uyên rời khỏi trấn Sơn Tuyền càng sớm càng tốt.
Hiện tại, Hạ Quan Lan đang bận bịu công vụ, nhất thời chưa thể quay về. Phù Huỳnh lại càng không muốn hai người họ chạm mặt. Nếu xảy ra xung đột, cuối cùng người chịu khổ vẫn là bách tính nơi đây.
Cứ ngồi chờ thế này cũng không phải cách. Nàng có thể giữ Ninh Tùy Uyên tạm thời an phận, nhưng không thể kiềm chân hắn cả đời.
Trấn Sơn Tuyền chỉ có một y quán là nhà họ Phù. Dân trong trấn hễ đau đầu nhức mỏi đều đến đây, khó tránh khỏi gặp phải người quen và bị nhận ra.
Càng lưu lại lâu, nguy cơ bại lộ càng lớn. Vì vậy, nàng nhất định phải rời khỏi đây cùng Ninh Tùy Uyên càng sớm càng tốt.
Phù Huỳnh che mắt trầm tư.
Nếu nàng chủ động đề nghị rời đi, chắc chắn Ninh Tùy Uyên sẽ không đồng ý. Nhưng nếu xuất hiện tình huống bất đắc dĩ…
Có điều, hiện giờ đang ở vùng Dao Sơn, lấy đâu ra việc có thể ràng buộc hắn chứ?
Trừ phi… nàng dùng khổ nhục kế, ép hắn trở về Cửu U.
Khổ nhục kế.
Phù Huỳnh thở dài trong lòng. Kế này tuy vụng về, nhưng vào lúc này, lại là cách hữu hiệu nhất.
Ninh Tùy Uyên giữ lại Tô Ánh Vi không phải vì tình cảm, mà là để lợi dụng nàng ta vào mục đích khác. Hắn tuyệt đối sẽ không để nàng hồn phi phách tán.
Vậy nên, chỉ cần nàng bị thương nặng, hắn chắc chắn sẽ đưa nàng về Cửu U chữa trị.
Những vết thương bình thường không thể lừa được hắn, vậy thì chỉ có thể… Phù Huỳnh vô thức đặt tay lên vùng đan điền dưới bụng.
Lúc trước chỗ này từng chịu trọng thương. Tính ra, từ khi rơi xuống vách núi trở về, chưa đầy một tháng. Nếu vết thương cũ tái phát, cũng là chuyện hợp lý.
"Ra ngoài đi dạo một chút?" Lúc này, Ninh Tùy Uyên cất bước tiến lại gần.
Phù Huỳnh khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng che đi tất cả tâm tư vừa nãy: "Được." Nàng nói, "Làm phiền Đế Quân đợi ta một lát, ta đi thay y phục."
Trên người nàng vẫn là bộ váy hôm qua, mà nàng lại phải chung phòng với một nam nhân, bất tiện thay đổi.
Ninh Tùy Uyên quả nhiên không nghi ngờ gì, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi cố ý đi xa một chút.
Phù Huỳnh nhân cơ hội trở về phòng, cài then cửa cẩn thận, lục lọi túi Càn Khôn tìm kiếm dược liệu. Chỉ vì một lần này, số đan dược nàng tích góp bấy lâu đã tiêu hao gần hết. Hiện tại, chỉ còn lại vài viên bổ khí, hoàn toàn không đủ.
Nàng cau mày khó xử, cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay.
Trước đây, đan điền nàng bị đánh nát bởi chính một chưởng của Ninh Tùy Uyên. Vậy nếu giờ nàng tự ra tay với mình một chưởng… cũng không phải là không được.
Chỉ là, đau lắm.
Thôi vậy, đau thì đau.
Phù Huỳnh làm tốt tâm lý chuẩn bị, chọn một viên thuốc giảm đau trong số ít đan dược còn lại rồi nuốt xuống. Ngay sau đó, nàng vận linh lực vào lòng bàn tay, mạnh mẽ đánh xuống vùng bụng.
Cơn đau ập đến, nàng nghĩ, những ngày qua xem ra cũng không uổng phí công sức tu luyện, nếu là trước đây, hẳn không đến mức phản ứng mạnh như vậy.
Nàng ôm lấy bụng quặn đau, cánh tay phải bấu chặt mép bàn, chống lên mặt bàn chậm rãi ngồi xuống. Tấm lưng khẽ co lại, cố gắng giảm bớt cảm giác đau đớn đến xé ruột.
Vết thương vốn đã lành, chỉ là chưa hoàn toàn vững chắc. Bây giờ lại bị đánh trúng, tuy không nghiêm trọng như lần trước, nhưng cũng đủ để khiến nàng phải tĩnh dưỡng một thời gian.
Phù Huỳnh không thể để Ninh Tùy Uyên phát hiện đây là vết thương mới do nàng cố ý gây ra. Nàng cắn răng, sắc mặt trắng bệch, uống nốt số đan dược còn lại. Thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, cơn đau dần được xoa dịu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!