"Đế quân, Phù cô nương đã rời khỏi Thương Lan Cung rồi."
Ninh Tùy Uyên nhắm mắt lắng nghe Thành Phong bẩm báo. Khi mở ra linh cảnh, toàn bộ Cửu U không nơi nào thoát khỏi thức hải của hắn.
Giữa mênh mông đại địa, hắn chuẩn xác bắt được khí tức của Phù Huỳnh, linh thức lập tức bám theo, trông thấy nàng cẩn thận né tránh ma vệ tuần tra cùng những con mắt giám sát rải rác khắp nơi, một đường lao thẳng đến Ngọc Xích Đài.
Ninh Tùy Uyên mở mắt.
Thành Phong cẩn trọng quan sát sắc mặt chủ nhân: "Thuộc hạ có cần đuổi theo không?"
Ninh Tùy Uyên không đáp.
Ngọc Xích Đài vốn là linh thức còn sót lại của Sơn Thần bị hắn chém giết hóa thành. Năm xưa, Sơn Thần ngã xuống dưới Tứ Phương Kích của hắn, thần cốt vỡ vụn, một trái tim rơi xuống Ngọc Hồ. Hai thứ không thể dung hòa, khiến hồ nước cô đọng thành một vùng tử địa, từ đó hình thành Ngọc Xích Đài.
Ngọc Xích Đài là linh địa duy nhất của Cửu U nhưng cũng là nơi hung hiểm bậc nhất.
Suốt ngàn năm qua, thần thức còn sót lại trong vùng đất ấy sản sinh linh vật, tà ác sinh sôi, dù Ninh Tùy Uyên đã bố trí kết trận phong ấn nhưng vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản lũ hung quái tràn ra, không ngừng thoát xác sinh linh.
Dù nàng có thần ấn Quyết Minh Đăng hộ thể, song bản thân lại quá yếu ớt, không thể phát huy được sức mạnh thần lực. Đối phó với tiểu yêu cấp thấp thì còn tạm được, nhưng gặp phải đại yêu có chút đạo hạnh, e rằng chỉ có nước bị nuốt chửng ngay tức khắc.
Vào lúc này mà nàng còn dám đến Ngọc Xích Đài sao?
Ninh Tùy Uyên khẽ cười lạnh, lắc đầu: "Tùy nàng." Dứt lời, hắn giơ tay một viên cầu màu vàng nhạt lơ lửng trên lòng bàn tay.
Ánh sáng nhu hòa tỏa ra, trên bề mặt viên cầu là vô số hoa văn rối loạn đan xen, quan sát kỹ sẽ thấy mười hai đạo phù văn chồng chéo lên nhau, không thừa không thiếu.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Thành Phong, Ninh Tùy Uyên thu lại kết giới Ngọc Xích Đài, thu hồi mười hai đạo phù văn: "Nói với binh vệ canh giữ ở Ngọc Xích Đài, không cần ngăn cản."
"Dạ!" Thành Phong cúi người lui xuống.
Ninh Tùy Uyên như sực nhớ điều gì, chợt ngẩng đầu, thân ảnh hóa thành một đoàn khói đen lao thẳng về phía Ngọc Xích Đài.
**
Ngọc Xích Đài không khó tìm.
Là cấm địa của Cửu U, chỉ cần dò hỏi một chút là có thể biết được vị trí.
Chỉ là quãng đường từ Thương Lan Cung đến Ngọc Xích Đài quá mức xa xôi.
Ngoài việc phải né tránh tuần tra của ma binh, nàng còn phải cẩn trọng trước những "con mắt" ẩn giấu khắp cung điện. Đến khi Phù Huỳnh thực sự đặt chân tới nơi, trăng đã ngả về tây.
Trước mắt là một hồ nước đỏ rực mênh mông, không thấy điểm cuối.
Mặt hồ tĩnh lặng phản chiếu ánh trăng, đỏ thẫm như một viên ngọc máu. Chính giữa hồ là một đài cao lơ lửng, bốn bề có bậc thang dẫn lên Ngọc Xích Đài, nơi ấy hẳn là chỗ giam giữ thần sủng.
Phù Huỳnh đứng bên hồ, do dự một lúc lâu rồi vẫn đưa chân bước thử một bước.
Khoảnh khắc mũi giày chạm mặt hồ, cả mặt nước lập tức phát sáng rực rỡ, từ dưới hồ những bóng đen lượn lờ, gió lạnh từ bốn phương tám hướng ập tới, mang theo vô số âm thanh gào thét rợn người.
Đột nhiên—
Dưới chân nàng vang lên một cơn chấn động mạnh, vô số con mắt sáng quắc xuất hiện, như đom đóm rơi vào vực sâu thăm thẳm.
Chúng điên cuồng lao vào phong ấn, giãy giụa thoát khỏi gông cùm, khát khao tự do.
Yêu khí nồng nặc tràn ra bốn phía khiến Phù Huỳnh lạnh toát sống lưng.
Nàng cắn răng, lấy ý niệm báo thù làm động lực, cuối cùng cũng chế ngự được nỗi sợ, không dám nhìn lại dưới chân, liều lĩnh chạy thẳng vào Ngọc Xích Đài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!