Tim Phù Huỳnh thắt lại, cố gắng dùng vẻ mặt tự nhiên để che giấu sự căng thẳng: "Hắn nói phải trở về Tiên Vân Đỉnh nghị sự, liền bảo ta tạm dừng chân ở trấn nhỏ này, chờ khi xong việc sẽ đến tìm. Có lẽ vì không yên tâm, nên đã lấy một sợi tóc của ta, buộc bên người…"
Lời nói dối khó bị vạch trần nhất chính là lời nửa thật nửa giả. Ở một góc độ nào đó, Phù Huỳnh cũng không hoàn toàn lừa hắn.
Ninh Tùy Uyên im lặng chốc lát, có vẻ đã tin, khẽ cười nhạt, rồi lại hỏi: "Còn nơi này?"
Phù Huỳnh cúi đầu nói: "Ta chỉ là một nữ tử, không dám mạo muội làm kinh động người khác, liền cố ý tìm một viện xa nhất. Cứ tưởng nó cũng như những ngôi nhà khác, không ngờ vẫn có người cư trú."
Lời giải thích này gần như không có kẽ hở.
Trấn Sơn Tuyền giờ đây vắng vẻ, tổng cộng chưa đến trăm hộ dân. Đêm khuya sương lạnh, mà nàng lại chỉ có một thân một mình, việc tránh xa đám đông là một lựa chọn thận trọng.
"Giờ Đế Quân đã lộ diện, chi bằng chúng ta lập tức quay về Cửu U đi." Phù Huỳnh lấy cớ để rời đi, tránh liên lụy đến phụ thân.
Ninh Tùy Uyên trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi: "Hạ Quan Lan có nói bao giờ hắn quay lại không?"
Phù Huỳnh lắc đầu: "Không nói."
Hắn bật cười, ánh mắt đảo quanh một vòng. Cái nhìn dò xét của hắn khiến Phù Huỳnh vô cùng bất an, không kìm được siết chặt các ngón tay.
Nhà họ Phù vốn là y quán.
Tổ phụ nàng để lại không ít gia sản, phụ thân Phù Hữu Hành hành y nhiều năm, chưa bao giờ túng thiếu. Viện này dù nằm ở nơi hẻo lánh, nhưng so với các hộ khác trong trấn vẫn là một dinh thự rộng rãi. Tuy khuôn viên mang nét tiêu điều vì lâu ngày không có người chăm sóc, nhưng vẫn là nơi ở thoải mái.
Ninh Tùy Uyên thu ánh mắt lại, hờ hững nói: "Đã vậy, chúng ta sẽ ở đây."
Phù Huỳnh sững sờ.
Hắn nhướn mày: "Chẳng phải đây là dự định ban đầu của ngươi sao?"
Phù Huỳnh gấp gáp: "Đế Quân—"
Ninh Tùy Uyên chẳng buồn nghe nàng khuyên, cúi xuống nâng cằm nàng lên, trên mặt thấp thoáng nụ cười không rõ ý tứ: "Bản tôn xưa nay luôn báo thù ngay tại chỗ. Hắn đã giết ta một lần, ta đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua. Hay là…" Hắn thoáng ngừng, ánh mắt giễu cợt, "Ngươi không nỡ?"
Phù Huỳnh cắn chặt răng, khó khăn lắc đầu.
"Tốt lắm." Ninh Tùy Uyên hài lòng buông tay, "Vậy chúng ta cứ ở đây, chờ hắn quay lại tìm ngươi."
Quyết định của Ninh Tùy Uyên đã là chắc chắn, Phù Huỳnh biết khuyên thế nào cũng vô ích.
Sắc mặt nàng tái nhợt, hàng mi cụp xuống che giấu sự hoảng loạn trong mắt. Điều nàng sợ không phải chuyện khác, mà là sợ Ninh Tùy Uyên phát hiện ra điều gì.
Trấn Sơn Tuyền là quê nhà nơi nàng lớn lên từ nhỏ. Diện mạo hiện tại của nàng so với lúc mười sáu, mười bảy tuổi không khác bao nhiêu, người già trong trấn mười phần thì chín phần có thể nhận ra nàng. Chưa kể… đây chính là nhà của nàng, nơi nào cũng lưu lại dấu vết về sự tồn tại của nàng.
Phụ thân hoàn toàn không biết chuyện này, nếu lỡ bị phát giác… Phù Huỳnh nhắm mắt, không dám nghĩ tiếp.
Nàng hít sâu một hơi, lại nắm lấy ống tay áo Ninh Tùy Uyên, nhẹ giọng khuyên: "Đế Quân cũng thấy rồi đấy, nơi này có người ở. Xung quanh còn rất nhiều nhà trống, hay là chúng ta chuyển đến…"
Lời còn chưa dứt, Ninh Tùy Uyên đã bước đến đẩy cửa phòng, nhàn nhạt nói: "Chỗ này sạch sẽ, yên tĩnh." Hắn liếc nàng một cái, "Có người càng tốt, tiện bề hầu hạ ngươi."
Nghe xem hắn nói gì kìa?
Không những ở nhờ, mà còn bắt chủ nhà hầu hạ.
So với tất cả những điều này, Phù Huỳnh càng tin vào trực giác của mình hơn, Ninh Tùy Uyên có lẽ đã nhận ra điều gì đó, nên mới cố chấp ở lại.
Hắn dễ dỗ dành, nhưng không dễ lừa gạt.
Nếu nàng cứ tiếp tục từ chối, e sẽ càng khiến hắn nghi ngờ nhiều hơn. Bây giờ nàng chỉ có thể cầu mong phụ thân đã sớm cất hết những "di vật" của nàng. Dù sao thì mười bảy năm đã trôi qua, có những thứ chắc chắn không thể lưu giữ mãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!