Chương 47: (Vô Đề)

Sau khi nói xong những lời đó, Hạ Quan Lan liền rời đi, để lại Phù Huỳnh một mình tiến vào trấn.

Ban đêm ở trấn Sơn Tuyền yên tĩnh vô cùng.

Nàng bước trên những vệt bóng trăng loang lổ, men theo con đường quen thuộc, rẽ qua hai ba ngõ nhỏ. Đi thêm một đoạn nữa chính là ngôi nhà nàng đã sống từ nhỏ đến lớn.

Thế nhưng, nơi này cuối cùng cũng chẳng còn như trong ký ức nữa.

Những sân viện mà nàng từng gọi tên từng cái một, nay đều trống rỗng. Cửa nẻo mở toang, lá rụng cùng bụi bặm chất đầy sân, khắp nơi đều mang theo sự hoang vu, tiêu điều của một chốn không người. Cũng có vài nhà còn sáng đèn, nhưng ánh sáng lẻ loi chẳng khác gì những mảnh tinh quang bé nhỏ giữa màn đêm dày đặc.

Tiến lên phía trước khoảng trăm bước nữa chính là Phù gia y quán.

Nhà của Phù Huỳnh nằm ở nơi hẻo lánh, gần như giáp với rừng núi. Khi xưa, bởi vì mẫu thân nàng thể trạng yếu nhược, thích yên tĩnh, nên phụ thân đã chuyển đến vùng ven trấn để bà được thoải mái hơn. Về sau mẫu thân qua đời, ông cũng không dọn đi nữa. Chính nhờ ở nơi vắng vẻ này mà năm đó họ mới có thể che giấu được sự tồn tại của Thẩm Ứng Châu.

Không biết căn nhà giờ có giống như những viện bỏ hoang kia hay không, không người lui tới, quạnh quẽ lạnh lẽo.

Lại càng không biết phụ thân có còn sống không, nếu còn, liệu ông có tiếp tục ở lại đây chờ nàng?

Chỉ trong mấy bước ngắn ngủi, vô số suy nghĩ thoáng qua trong đầu Phù Huỳnh.

Nàng nhìn thấy cây mơ trước cửa nhà, vẫn cao lớn vững chãi như trong ký ức. Giờ chưa đến mùa kết quả, cành lá trống trơn, chỉ còn những tán lá xanh biếc.

Nàng còn nhớ, mỗi lần đến mùa, Thẩm Ứng Châu đều đứng dưới tán cây thèm thuồng. Hắn cực kỳ thích ăn chua, năm nào cũng vậy, chưa đợi trái chín đã lén hái ăn. Đến khi mơ chín, trên cây chẳng còn bao nhiêu quả.

Nhưng hắn cũng có lương tâm, lần nào cũng để dành lại một ít, đợi đến lúc ngọt nhất mới hái xuống cho nàng.

Trong cơn suy nghĩ mông lung, Phù Huỳnh đã băng qua gốc cây mơ, đứng trước cửa nhà mình.

Cánh cửa gỗ nhỏ đã bạc màu theo năm tháng, phong sương mưa gió khiến nó trở nên loang lổ. Trụ cổng treo một chiếc đèn lồng vàng, còn khu đất từng là vườn rau nay đã trống trơn.

Cọt kẹt.

Nàng đẩy cửa bước vào.

Qua khung cửa sổ, nàng chỉ thấy một màu đen kịt.

Đi thêm mấy bước, bỗng nhiên trông thấy mấy cây dược thảo phơi trên bệ cửa.

Nàng sững người.

Trái tim đập mạnh, như thể có thứ gì đó nhảy nhót trong lồng ngực.

Nàng không dám bước thêm nữa, đứng ngẩn người tại chỗ, đăm đăm nhìn về gian phòng của phụ thân.

Thật lâu sau, đôi chân dường như có ý thức, kéo nàng từng bước tiến về phía đó.

"Phụ thân…"

"Phụ thân…"

Phù Huỳnh muốn lớn tiếng gọi, muốn cất lên âm thanh, muốn để người bên trong nghe thấy.

Nhưng thật tệ, cổ họng nàng như không còn là của mình nữa. Giọng nói như bị nhốt trong một chiếc túi kín, yếu ớt mong manh, căng chặt nơi cuống họng, khiến nàng nghẹt thở.

Mộ Ninh… Mộ Ninh đã trở về. Nàng rất muốn nói như vậy. Rất muốn cho ông biết, rất muốn ông hiểu rằng nữ nhi của ông vẫn còn sống.

Nàng gần như không thể khống chế nổi cảm xúc, loạng choạng chạy về phía cửa phòng.

Nhưng ngay lúc ấy, một bóng đen lướt qua trước mắt. Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng kia đã chắn ngang con đường của nàng. Toàn bộ mong đợi và thấp thỏm của nàng đều bị cắt đứt, bị nghiền thành băng giá lạnh lẽo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!