Khi họ một lần nữa bước vào tòa thành không ngủ này, sự huyên náo và ồn ào đột ngột mất đi màu sắc. Ánh trăng lạnh lẽo đơn độc chiếu rọi lên những bức tường đổ nát, bầu không khí tiêu điều bủa vây, trải dài vô tận.
Tiếng vó trâu lộc cộc gõ xuống mặt đất, chở họ băng qua mấy con hẻm, nhưng đột ngột lại quay về vị trí ban đầu.
Tòa thành này không có ý định để bọn họ rời đi.
Ba người đồng loạt dừng bước.
Con đường đá xanh u ám trải dài, uốn lượn vào sâu trong bóng tối. Những tòa nhà cao thấp không đều hai bên như những cặp mắt vô hình, đang gắt gao giám sát bọn họ.
Bỗng nhiên, một cơn gió nổi lên.
Xa xa, mặt đường bỗng phồng lớn, như thể bên dưới có thứ gì đó đang bò trườn, lao thẳng về phía họ với tốc độ đáng sợ.
Ninh Tùy Uyên và Hạ Quan Lan đồng thời lùi lại, ngay khoảnh khắc nó vọt tới, cả hai cùng ra tay. Kiếm và kích đâm xuống đất, nhưng chỉ xuyên qua những phiến đá dày cứng.
Lúc này, Phù Huỳnh nghe thấy một âm thanh rất nhỏ. Dỏng tai lắng nghe, âm thanh ấy lại đến từ phía sau!
Nàng ngoảnh đầu nhìn, thấy những tòa nhà bỗng chốc cao vút lên, những bức tường kiên cố dần dần khép kín, như muốn chôn sống họ trong không gian này.
"Phía sau—!" Phù Huỳnh hoảng hốt nhắc nhở.
Ninh Tùy Uyên liếc mắt nhìn, khinh thường bật cười: "Trò mèo." Vừa dứt lời, hắn rút Tứ Phương Kích, nhắm thẳng vào bức tường lao tới.
Thân hình hắn búng lên, đối đầu chính diện.
Bất ngờ, trên tường xuất hiện một con mắt khổng lồ! Con ngươi đỏ như máu, nếu nhìn kỹ hơn, trong lòng mắt có vô số bộ xương trắng chồng chất lên nhau.
Nó đảo tròn, ngay sau đó khóa chặt vào Ninh Tùy Uyên.
Trước con mắt ấy, bóng dáng đen kịt của hắn chẳng khác gì một hạt bụi nhỏ bé. Nhưng hắn không chút do dự, Tứ Phương Kích đâm thẳng vào tròng mắt, một luồng hỏa diễm bùng nổ, ngọn lửa đỏ rực bốc lên dữ dội.
Dưới sức ép của vụ nổ, trời long đất lở.
"Đi!"
Hạ Quan Lan lập tức kéo Phù Huỳnh tránh khỏi đống đổ nát.
Nơi họ vừa đứng đã hoàn toàn sụp xuống.
Dường như hành động này đã chọc giận quái vật của tòa thành.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, những mảnh gạch vỡ nát bị cuốn bay, hội tụ lại cùng bức tường.
Đầu tiên là đúc ra bộ xương. Sau đó là dựng lên một cái đầu! Một hộp sọ khổng lồ che khuất nửa bầu trời, nó rống lên một tiếng, điên cuồng nuốt chửng tất cả xung quanh.
Trời đất sụp đổ, mọi thứ đang dần bị xóa sổ. Tựa như tuyết tan nhanh chóng, từ cây cối đến mái ngói đều bị nuốt chửng, biến thành hư vô.
"Nó muốn ăn chúng ta." Phù Huỳnh ôm lấy bụng, cơn đau âm ỉ khiến sắc mặt nàng càng tái nhợt.
Ninh Tùy Uyên nhìn con quái vật khổng lồ kia, giễu cợt nói: "Bản tôn rất muốn xem, ngươi có thực sự có cái dạ dày lớn đến mức nuốt trọn được ta không."
Hắn thực sự không sợ hãi. Càng cuồng vọng, càng kiêu ngạo ngất trời. Khoảnh khắc tiếp theo, hắn nắm chặt Tứ Phương Kích, lao thẳng vào miệng quái vật!
Phù Huỳnh kinh hãi, hành động này khiến cơn đau nơi bụng dưới của nàng lại càng nhói lên vài phần.
Chưa nói đến việc nơi này là địa bàn của quái vật, chỉ riêng chuyện thành Hạ Liễu đã bị biến thành Huyền Quỷ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xâm nhiễm.
Quá liều lĩnh, quá bốc đồng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!