Chương 42: (Vô Đề)

Hạ Quan Lan bế lấy Phù Huỳnh, đôi chân vững vàng lướt qua những tảng đá vỡ vụn và cành cây khô dưới đất, không hề bị ảnh hưởng chút nào. Dáng người hắn vẫn ổn định, bước chân nhanh nhẹn mà không hề rối loạn.

Phù Huỳnh rất nhẹ, đến mức nằm trong vòng tay hắn mà như không có chút trọng lượng nào, nhẹ đến đáng sợ.

Ninh Tùy Uyên đi sát bên cạnh, chỉ chậm hơn nửa bước. Trên vai hắn còn vác thêm Bích La đang hôn mê bất tỉnh. Ánh mắt hắn lơ đãng liếc về phía bên này.

Nhưng nửa thân người của Hạ Quan Lan che khuất, hắn chỉ có thể nhìn thấy một góc khuôn mặt và chiếc cằm gầy của nàng.

Không rõ viên thuốc có hiệu quả hay không, nhưng đã qua một quãng thời gian mà nàng vẫn không có động tĩnh gì. Nghĩ đến đây, Ninh Tùy Uyên không khỏi cảm thấy bực bội.

Khi sắp ra khỏi rừng, Phù Huỳnh cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại.

Vết thương ở bụng lúc này mới bắt đầu đau lên, cơn đau như những mũi kim len lỏi, khiến nàng khẽ rít một hơi. Đôi mắt hé mở, đập vào mắt là bóng trăng treo ngược trên bầu trời, gió đêm vội vã lướt qua bên tai.

Ngay sau đó, một gương mặt lạnh lùng thay thế ánh trăng, in hằn vào trong con ngươi nàng.

"Tỉnh rồi." Giọng nói không mang chút cảm xúc nào, so với cơn gió đêm lặng lẽ lướt qua còn lạnh hơn vài phần.

Phù Huỳnh vẫn còn chút ngơ ngác, ngừng lại vài nhịp thở rồi mới khẽ đáp: "Ừm."

Ngay sau đó, nàng như nhớ ra điều gì, liền giãy giụa muốn thoát khỏi vòng tay hắn.

Hạ Quan Lan không giữ nàng lại, chỉ chọn một tảng đá tương đối bằng phẳng, đặt nàng xuống đó.

"…Bích La."

Phù Huỳnh vừa ổn định thân thể đã lập tức ngước mắt nhìn về phía Ninh Tùy Uyên ở sau lưng.

Hắn dùng một tay nắm chặt hai cổ tay Bích La, như đang vác bao tải mà quăng nàng lên vai.

Phù Huỳnh nhìn đến ngẩn người.

Với tính cách của hắn, có thể mang theo Bích La khi nàng bất tỉnh đã có thể xem là một lần đại phát thiện tâm.

Ninh Tùy Uyên không chút khách khí, vung tay một cái, quẳng thẳng Bích La xuống trước chân nàng, đoạn xoay cổ tay, nhàn nhạt nói: "Yên tâm, chưa chết."

Bích La bị ném mạnh, dù đang mê man vẫn nhíu mày khó chịu, khẽ rên một tiếng.

Phù Huỳnh lặng thinh, nhưng cũng không nói gì thêm.

Nàng tháo xuống chiếc trâm cài Ẩn Thanh Đăng, đặt gần Bích La, thu hồn phách nàng vào trong hồn khí, sau đó mới cài lại lên tóc. Chiếc trâm xanh đung đưa trong mái tóc, tỏa ra ánh sáng mỏng manh, khiến gương mặt nàng trông có chút thần sắc hơn.

Phù Huỳnh ngước mắt nhìn màu đen như mực bao trùm trước mặt. Màn đêm thẫm lại, kéo theo ký ức hỗn loạn từ ảo cảnh dâng trào.

Nàng day trán, chậm rãi nói: "Thành Hạ Liễu chịu ảnh hưởng từ Trọng Minh Vực."

Nghe vậy, Ninh Tùy Uyên nhíu mày: "Trọng Minh Vực có thể lây nhiễm người và động vật, nhưng sao lại ảnh hưởng đến cả một tòa thành?"

"Ta không rõ. Nhưng ta nghe được một cái tên, Đan Quang. Hình như… chính hắn đã khiến chướng khí của Trọng Minh Vực tràn vào thành Hạ Liễu."

Ký ức từ ảo cảnh rối loạn vô cùng.

Phù Huỳnh cố gắng xâu chuỗi những mảnh vỡ hỗn độn, chắp vá thành một đoạn quá khứ chưa hoàn chỉnh.

Khoảng hơn năm trăm năm trước, thành Hạ Liễu vốn là một thành nhỏ nằm ở vùng biên ải. Tuy cách xa chốn phồn hoa, nhưng nơi này có thể tự cung tự cấp. Hơn nữa, vì bị hai ngọn núi lớn ngăn cách với Trọng Minh Vực, nên thường ngày hiếm khi bị Huyền Quỷ quấy phá.

Thế nhưng, vào một ngày nọ, một người tu hành tên là Đan Quang đã bất ngờ đặt chân vào nơi này… Chỉ sau một đêm, chướng khí Trọng Minh bao trùm cả vùng đất hẻo lánh của thành Hạ Liễu. Đô thành trở nên quái dị, con người bị biến thành vật cung dưỡng, từ đó lưu lạc giữa thế gian.

Ban đêm, thành Hạ Liễu bày ra ảo cảnh để thu hút những lữ khách lạc lối. Những cư dân nhiệt tình hiếu khách thực chất chỉ là ảo ảnh do linh hồn dân chúng khi còn sống lưu lại. Thành Hạ Liễu dùng bùn đất tạo nên trái tim giả cho họ, khiến họ tiếp tục sinh hoạt nơi đây, đồng thời dụ dỗ kẻ lạc đường tiến vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!