Chương 41: (Vô Đề)

Hai người vô thức đi đến cuối lối đi.

Tầm nhìn từ chật hẹp bỗng trở nên rộng mở. Trước mặt họ là một vực sâu, hình bầu dục. Bốn phía vươn ra vô số nhánh cây màu đỏ sậm, chằng chịt đan xen, vươn lên bao bọc lấy một khối u thịt đỏ bất quy tắc ngay giữa miệng vực.

Nhìn kỹ, những nhánh cây này không ngừng tỏa ra sương mù đỏ như máu, từng đợt từng đợt chảy về phía khối u.

Khối u ấy khổng lồ, cứ cách vài cái chớp mắt lại co giật một lần.

Phù Huỳnh để ý thấy những nhánh cây này mọc từ phía trên, kéo dài xuống đất. Nếu đây là mạch máu, vậy thì khối u này… chính là dạ dày của địa mạch sao?

Nàng không dám chắc. Nhưng từ khi tiến vào khu vực này, toàn thân nàng cứ như bị bao bọc trong một tầng dầu đặc quánh, bức bối đến nghẹt thở. Ý thức cũng trở nên mơ hồ do bị kích thí//ch quá mức.

Đột nhiên, Ninh Tùy Uyên đứng bên cạnh kéo nàng lại.

Phù Huỳnh theo hướng nhìn của hắn, phát hiện có một người đang lững thững bước về phía khối u. Gọi là "người" nhưng xét theo hành vi, dáng vẻ của hắn giống một con rối không có ý thức hơn.

Phù Huỳnh nhìn chằm chằm hồi lâu, rồi giật mình kêu lên: "Là tên đệ tử đó!" 

Chính là vị đệ tử của Thái Hoa Sơn đã mất tích trước đó! Hắn bước đến trước khối u rồi ngừng lại, nhưng ngay sau đó, một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt họ.

Một nhánh cây nhỏ nhưng rậm rạp đột ngột vươn ra, đâm thẳng vào đỉnh đầu đệ tử kia! Chỉ trong chớp mắt, cơ thể hắn teo rút lại, khô quắt như xác ướp.

Cùng lúc đó, khối u thịt bắt đầu co giật dữ dội, bên trong nó, dòng máu đỏ cuồn cuộn chảy. Giữa lớp thịt máu lẫn lộn, một bóng dáng lờ mờ xuất hiện—

Bích La!!

Nàng bị vùi lẫn trong đống thịt máu đó, nhắm nghiền mắt, dường như đã mất đi tri giác.

Trong giây phút nguy cấp, Phù Huỳnh lập tức triệu hồi Ẩn Thanh Đăng, lao nhanh tới, trước tiên thiêu rụi nhánh cây đang cắm trên đầu tên đệ tử, sau đó xông thẳng về phía khối u.

Cú công kích mạnh mẽ khiến mặt đất nứt vỡ, cả vùng chấn động dữ dội, tiếng thét chói tai vang vọng, nhức nhối đến mức gần như xuyên thủng màng nhĩ.

Các nhánh cây điên cuồng mọc lại, vô số gai nhọn lao về phía Phù Huỳnh.

Đúng lúc này, một luồng lửa dữ dội không biết từ đâu ập đến, trong nháy mắt thiêu sạch đám dây leo.

Nhưng cành cây cháy rụi vừa chạm đất đã lập tức tái sinh, không ngừng trườn đến muốn cuốn lấy Phù Huỳnh, cố gắng nuốt chửng nàng.

Ninh Tùy Uyên hoàn toàn không cho chúng cơ hội.

Hắn nắm chặt Chú Cấm Diệt Hồn, thuật pháp thi triển đến đâu, nơi đó không còn lấy một ngọn cỏ.

Trong vòng tuần hoàn bị thiêu hủy liên tục, những nhánh cây bắt đầu rít gào, gầm rú. Âm thanh sắc nhọn giống như có hàng vạn đứa trẻ sơ sinh đồng loạt khóc thét, rợn cả sống lưng.

Ninh Tùy Uyên đạp lên lớp tàn tích, ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào khối u thịt đang co giật, khẽ cười nhạt một tiếng đầy khinh miệt.

Ngay sau đó, hắn giương Long Tuyền Họa Ảnh Tứ Phương kích, mạnh mẽ đâm xuyên qua nó!

"Phụt—!"

Khối u thịt như một quả bóng bị chọc thủng, lập tức vỡ nát. Xương cốt lẫn với chất dịch nhầy nhụa tanh tưởi trào ra, văng đầy đất.

Bích La cũng theo đó rơi xuống.

Phù Huỳnh chẳng màng đến đống dơ bẩn dưới đất, lập tức quỳ xuống, ôm lấy Bích La, nhẹ nhàng gọi tên nàng. Nữ hài trong lòng không hề có phản ứng, cả người lạnh ngắt.

Những loại đan dược bình thường e rằng không còn tác dụng nữa.

Phù Huỳnh rút ra một con dao găm, không chút do dự cứa lên cổ tay mình, tách môi Bích La ra, siết chặt nắm tay, để dòng máu nhỏ xuống miệng nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!