Chương 40: (Vô Đề)

Sau khi hai người bị đưa xuống lòng đất, những dây leo liền thả họ ra.

Tận sâu trong lòng đất, không gian trống rỗng. Những rễ cây quấn chặt lấy nhau, cùng đâm sâu vào mạch đất.

Đất nơi này đỏ thẫm, thỉnh thoảng có thể thấy những mầm cây bao bọc lấy một lõi đỏ tươi, chậm rãi nhịp nhàng co giãn, phát ra những âm thanh mạnh mẽ.

Chỉ có một con đường duy nhất dẫn vào sâu bên trong. Không khí nơi này loãng đến mức chỉ cần bước vài bước, Phù Huỳnh đã cảm thấy khó thở.

Ninh Tùy Uyên đi bên cạnh, luôn chú ý đến xung quanh. Hễ có nhánh cây cản đường, hắn liền chém xuống, nhờ vậy, đoạn đường đi tới vẫn tạm thời yên ổn.

Càng tiến vào sâu, lối đi càng trở nên chật hẹp.

Lờ mờ có thể thấy những bộ hài cốt trắng nhợt trồi lên từ lòng đất đỏ thẫm. Xa xa nhìn lại, đám tàn cốt tựa như những vỏ sò nằm rải rác giữa sa mạc, kéo dài đến tận bóng tối vô tận.

Điều khiến Phù Huỳnh bất an hơn cả là từ khi bước vào nơi này, thái dương nàng đau nhói từng cơn, như thể có hai thế lực kéo nàng về hai hướng trái ngược, giằng co giữa đôi bờ, chỉ có nàng là kẻ chịu trận.

Ninh Tùy Uyên đến từ vực sâu. Hắn càng ở trong môi trường tối tăm, lại càng dễ dàng thích nghi. Dù nơi này tràn ngập tà khí, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.

Hắn chẳng buồn bận tâm mà chém giết thêm đợt nhánh cây lao tới không biết lần thứ bao nhiêu, đồng thời nghiêng tai lắng nghe động tĩnh phía sau.

Nhịp thở của nàng ngày càng dồn dập, bước chân cũng chậm lại.

Nhiệt độ cơ thể có vẻ tăng cao. Mùi hương tỏa ra… giống như đang bệnh?

Hắn dừng lại, quay đầu, đôi mắt thâm trầm nhìn sang.

Cả không gian này đều đóng kín, sự chật chội khiến người ta ngột ngạt.

Làn da nàng vốn có chút tái nhợt, giờ đây lại vương sắc đỏ bất thường. Đôi mắt mơ màng, nhưng vẫn kiên trì lặng lẽ bước theo hắn.

Thân thể nàng đã yếu đi đáng kể, khiến sự tập trung cũng giảm sút.

Ngay dưới chân nàng, một hộp sọ nhỏ nằm lẫn trong lớp đất đỏ.

Ninh Tùy Uyên là người đầu tiên phát hiện ra, nhưng còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở, Phù Huỳnh đã vô tình giẫm lên, trượt chân ngã nhào về phía trước.

Chiếc đầu lâu bị đá văng ra, lăn lông lốc vài vòng, cuối cùng va vào góc tường phát ra một tiếng trầm đục.

Phù Huỳnh vẫn chưa hoàn hồn.

Nàng mơ màng bò dậy, bàn tay bị cào xước, rỉ ra vài giọt máu nhỏ không đáng kể.

Nàng hờ hững đưa lên miệng m*t đi, rồi cúi xuống nhặt chiếc hộp sọ lên.

Nhìn qua, tuổi xương rất nhỏ, có lẽ chỉ khoảng sáu, bảy tuổi.

Trên đỉnh đầu có một lỗ tròn bằng ngón tay cái, có lẽ đây chính là nguyên nhân gây ra cái chết.

Nàng khẽ thở dài tiếc nuối, dùng tay không đào một cái hố, cẩn thận chôn chiếc sọ ấy xuống.

"Ngươi đang làm gì?" Ninh Tùy Uyên lặng lẽ xuất hiện phía sau, khoanh tay nhìn xuống động tác của nàng.

Tay áo nàng đã lấm lem bụi đất, những ngón tay mảnh khảnh vốn trắng ngần giờ đây phủ đầy lớp cát đỏ thẫm, vết thương trên tay chưa kịp khép miệng, máu vẫn rỉ ra từng giọt.

Hắn không hiểu hành động của nàng, nên nhíu mày.

Phù Huỳnh rất nhanh đã chôn xong chiếc sọ, lúc đứng dậy, trước mắt bỗng tối sầm trong chốc lát, nhưng nàng nhanh chóng điều chỉnh lại.

Giọng nàng nhẹ nhàng vang lên: "Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ." Ngữ điệu đầy tiếc thương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!