Chương 39: (Vô Đề)

Nếu tòa thành này cũng như vạn vật linh thông, trong dòng chảy thời gian dài đằng đẵng đã thức tỉnh ý thức, lại trải qua ngày đêm tu luyện mà hóa thành quái vật, thì mọi điều kỳ dị bọn họ gặp phải đều có thể lý giải.

Bách tính trong thành là do quái thành thai nghén mà sinh ra. Mảnh đất dưới chân họ chẳng khác nào mẫu thể, có thể ban tặng sinh mệnh cho những "con dân" của nó. Chỉ cần đại địa không diệt, những kẻ ấy sẽ tái sinh không ngừng. Vì vậy, bùn đất chính là trái tim giúp những "người đất" chết đi sống lại.

Cây cối chính là huyết mạch của thành.

Mặt đất là làn da của nó.

Mỗi cơn gió thoảng qua đều là hơi thở.

Từng mái nhà, từng viên ngói hợp lại thành giáp trụ, cuối cùng tạo nên một tòa thành đã thức tỉnh.

Vậy nên nó có thể tự do đi lại, dùng phồn hoa làm mồi dụ, mê hoặc những lữ hành lạc bước tiến vào mà không hay biết.

Ý tưởng này thật táo bạo và hoang đường.

Hạ Quan Lan khẽ lắc đầu: "Bất Hư Châu không như trước nữa. Linh khí cạn kiệt, vạn vật điêu linh, có kẻ khai mở linh trí trăm năm còn khó lòng hóa hình, huống hồ…"

Ngay cả khi Thông Thiên Tháp chưa sụp đổ, cũng chưa từng nghe qua chuyện một đô thành có thể tu luyện thành quái vật.

Ở Bất Hư Châu, mọi thứ đều có trật tự: 

Trước tiên là tinh, sau đó là quái.

Quái tu luyện đại thành sẽ thành yêu.

Yêu tiếp tục tinh luyện, hấp thu linh khí thiên địa, trải qua muôn vàn khổ luyện mà hóa ma.

Nhưng trước khi tu luyện, bản thể của nó nhất định phải là một sinh mệnh. Chỉ sau hàng ngàn năm thăng trầm, thấm nhuần tinh hoa nhật nguyệt, mới có cơ hội khai mở linh trí.

Nhân gian có người ở thì có nhà.

Người càng nhiều thì từ nhà thành thôn, từ thôn hóa trấn, từ trấn dựng thành đô.

Nhưng gỗ đá xây nhà, ngói tường lợp mái, tất cả đều là vật chết, không thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, càng không thể khai linh hóa trí.

Mặc dù suy luận của Phù Huỳnh có lý, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là truyện hoang đường.

Nghe xong lời của Hạ Quan Lan, Phù Huỳnh dần cúi thấp đầu.

Một tòa thành lớn như thành Hạ Liễu, không thể vô cớ biến mất rồi lại đột nhiên xuất hiện.

Nếu thực sự có kẻ có bản lĩnh nghịch thiên đến vậy, có thể xóa sổ cả một tòa thành dưới mắt tiên môn mà không bị phát hiện, thì sao đến giờ vẫn còn yên phận?

Không khí chìm vào trầm lặng.

Bỗng nhiên, Ninh Tùy Uyên triệu hồi cây Long Tuyền Họa Ảnh, thanh thần kích dài hơn thân hắn một chút, trong đêm tối chợt lóe lên sắc đỏ rợn người.

"Hễ là sinh linh, tất có nỗi sợ với thương tổn và tử vong. Thật hay giả, thử một lần sẽ rõ."

Phù Huỳnh kinh ngạc nhìn sang.

Ninh Tùy Uyên giương kích, đâm mạnh xuống đất sâu trăm tấc.

Soạt!

Tứ phương kích rạch nứt đại địa, xé toạc nền đất dưới chân bọn họ.

Một chấn động khẽ lan ra, là tiếng rung chuyển từ sâu trong lòng đất. Cũng giống như… tiếng gào thét vì đau đớn!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!